Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1751: Thủy Tinh Môn (2)




“Có lẽ, là sợ khí tức bên trong thẩm thấu ra, cố ý dùng kết giới ngăn cách?” Lâm Tam Sinh đoán.
Diệp Thiếu Dương lập tức đi hỏi Phượng Hề, Phượng Hề tỏ vẻ mình cũng chỉ là xa xa từng nhìn Thủy Tinh Môn, đối với cái này hoàn toàn không biết gì cả.
“Tào tổng, lúc trước ông không phải nói, ông từng mời mấy pháp sư tới nơi này, còn có đại sư phật môn ở đây gia cố phong ấn gì đó, vì sao nơi này cái gì cũng không có?” Diệp Thiếu Dương nhìn Tào Vũ nói.
Tào Vũ ngơ ngác nhìn Thủy Tinh Môn, lẩm bẩm: “Tôi là nghe người đi ra nói, tôi lúc ấy không ở đó, tình huống gì… Tôi thật sự không biết, vốn cũng chưa hiểu hết, dù sao đương sự cũng gặp nạn.”
Tứ Bảo nói: “Dựa theo cách nói của ông lúc trước, có người đi vào, sau đó lại đi ra ngoài?”
“Không sai, nhưng người sống sót cũng trúng độc… Hai vị không phải đã xem ảnh chụp sao, nói là thi độc cái gì, tóm lại về sau cũng không thể sống sót.”
Tử Côn đạo nhân lẩm bẩm: “Tổ sư tôi tám phần ở bên trong không có thể đi ra…”
Tứ Bảo ngồi xổm bên cạnh Thủy Tinh Môn, hướng tám hạt châu được khảm ở trên tảng đá đánh giá hồi lâu, nói: “Cổ quái nha, cũng không có phù văn gì, không biết kết giới này là dựa vào lực lượng nào duy trì, tôi thấy khẳng định có liên quan với tám hạt châu này, bằng không đem nó đập đi, phá kết giới, mọi người nói xem thế nào?”
Lâm Tam Sinh nói: “Không thể, phương pháp ngốc như vậy, ngươi có thể nghĩ đến, người tới trước đây chẳng lẽ không nghĩ ra, vì sao bọn họ không làm như vậy.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đúng vậy, kết giới này nếu là phong ấn thứ bên trong, một khi dùng bạo lực phá giải, thứ bên trong khẳng định sẽ xông ra, đến lúc đó khẳng định sẽ càng không thể vãn hồi.”
Tứ Bảo nói: “Vậy làm sao bây giờ, có vào hay không?”
“Đến cũng đến rồi, vào khẳng định là phải vào…”
“Đi vào ra không được làm sao bây giờ?” Tứ Bảo vẫn không yên tâm.
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, lúc trước từng ở trong đầu tưởng tượng, nghĩ đến cái gọi là Thủy Tinh Môn chính là cái cửa, nào ngờ được sẽ là loại hình thái này trước mắt, trong lúc nhất thời cũng có chút do dự.
Tào Vũ nói: “Các vị, tôi là không hiểu những thứ này, nhưng tôi nghĩ, trước đó người của chúng tôi đã từng từ bên trong đi ra, lấy pháp lực của các vị mà nói, nhắm chừng muốn ra cũng không phải việc khó, tôi nghĩ, có thể thử một lần.”
“Thử một lần, thử hỏng, tất cả chúng tôi đều chết ở bên trong.” Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng.
Tào Vũ nghe hắn nói như vậy, trong lòng thì không tự tin nữa. “Diệp tiên sinh ý tứ là…”
Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn, ánh mắt từ trên mặt mấy người trước mặt xẹt qua, nhìn nhìn Lâm Tam Sinh và Tứ Bảo, bọn họ có sự ăn ý thâm hậu với nhau, bởi vậy không cần phải nói quá nhiều, chỉ nói bốn chữ: “Cửu tử nhất sinh.”
Tứ Bảo hiểu ý, chậc chậc lưỡi, nói: “Cùng đi.”
Lâm Tam Sinh cũng nói: “Cùng đi.”
Diệp Thiếu Dương đem ánh mắt chuyển hướng Phượng Hề, không đợi hắn mở miệng, Phượng Hề nói: “Diệp thiên sư không cần hỏi tôi, tôi so với các anh càng có lý do để đi vào hơn.”
Diệp Thiếu Dương lại nhìn về phía Tử Côn đạo nhân, Tử Côn đạo nhân thật sự có chút do dự, hắn đương nhiên biết phía sau Thủy Tinh Môn này có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng vì Ngư Trường Kiếm… Lập tức thở dài nói: “Người chết vì tiền chim chết vì mồi, tam khấu cửu bái cũng tới đây rồi, không thiếu cái run rẩy này, tôi đi!”
Sau đó hướng ba người bọn Diệp Thiếu Dương chắp tay, cười cười lấy lòng: “Diệp chưởng giáo, Tứ Bảo đại sư, Lâm tiền bối, trông hết vào ba vị thành toàn.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đi vào không có ai quản ông, ông tốt nhất tự mình thành thật chút.”
“Vâng vâng. Nhất định nghe theo phân phó!”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Thủy Tinh Môn, hít sâu một hơi, sau đó… Trực tiếp tới trung tâm của ánh sáng xanh lục.
Thủy Tinh Môn, chỗ cất giấu bí mật cuối cùng của cổ mộ này, cuối cùng nghênh đón người gỡ bỏ nó.
“Phốc!”
Tiểu Cửu quét ngang vuốt sắc, đem một con bạch mao cương thi trước mặt trực tiếp đập nát, nhìn đàn thi phía trước như thủy triều tràn tới, lông mày nhíu lại. Những cương thi này ở trong mắt cô, cũng không có gì khác với cỏ rác, dù tới một vạn con, đối với nó mà nói cũng chỉ là hao phí thêm một ít thời gian mà thôi.
Khiến cô phiền lòng nhất thật ra chính là hao phí thời gian, quay đầu tức giận nhìn Qua Qua, nói: “Ngươi không phải nói vùng này cái gì cũng không có sao, sao có thể có nhiều cương thi như vậy?”
“Đúng vậy, vốn thật sự cái gì cũng không có…” Qua Qua cũng rất buồn bực, bọn họ vừa chạy đến nơi đây, liền gặp được cương thi không đếm xuể, từ chỗ sâu trong huyệt động một bên lao ra, cảm giác tựa như vô cùng vô tận.
Trong các huyệt động rắc rối phức tạp lúc trước quả thực từng có cương thi đi ra, nhưng đã bị Diệp Thiếu Dương dẫn người thanh lý sạch sẽ, Qua Qua cũng không biết vì sao còn có nhiều như vậy.
“Thật đáng ghét!”
Tiểu Cửu lòng nóng như lửa đốt, cô vướng bận an nguy của Diệp Thiếu Dương, muốn chạy qua mau chút, hội hợp với bọn họ, bất đắc dĩ mộ đạo quá hẹp, một thân tu vi của mình không dám quá mức thi triển, miễn cho đem mộ đạo húc sập, chỉ có thể từng chút một giết qua. Qua Qua theo ở phía sau, bổ đao cho cô.
Qua Qua nói: “Đúng rồi Tiểu Cửu, Đạo Phong đại đại khi nào đến?”
“Hẳn là đã đến rồi.”
Không lâu trước đó, Đạo Phong tiến vào Thanh Minh giới đi tìm Lý Hạo Nhiên, đầu tiên là đại náo Mộc Phong quan, sau đó lại đi Lê sơn, một đường đánh lên đỉnh núi, không ai có thể ngăn cản, ép Lê sơn lão mẫu tự thân ứng đối, hai người đấu một trận, trong khoảng thời gian ngắn không phân ra thắng bại, về sau sự tình kinh động mấy thế lực lớn còn lại của Thanh Minh giới, cùng nhau tiến đến vây khốn Đạo Phong.
Tiểu Cửu tự nhiên là đứng ở bên Đạo Phong, dùng lực lượng Thanh Khâu sơn đi cân bằng mấy thế lực lớn.
Vốn giữa mấy thế lực lớn cũng không hài hòa, thấy Lê sơn bị người ta đánh lên tận cửa, ở mặt ngoài lời lẽ chính nghĩa lên án công khai Đạo Phong, lại chưa thật sự động thủ, có môn phái nhỏ chút dựa vào Lê sơn trái lại muốn động thủ với Đạo Phong, nhưng không đủ tư cách, căn bản không động thủ được.
Lê sơn lão mẫu cũng không muốn sống mái với Đạo Phong, về sau có người khuyên giải, Đạo Phong cũng được biết thật sự không có ai biết vị trí Huyền Không quan, mục đích lập uy cũng đạt tới, vì không mang tới gánh nặng tương lai cho Diệp Thiếu Dương, cũng không đánh nữa, nhưng cũng không đi, mỗi ngày lượn lờ ở linh giới, tìm kiếm Huyền Không quan…
Tiểu Cửu lúc bị Qua Qua tìm được, phái người đi thông báo Đạo Phong, tới nhân gian giúp Diệp Thiếu Dương, sau đó tự mình đi trước một bước. Cô tin tưởng Đạo Phong sau khi biết được tin tức, cũng nhất định sẽ chạy tới.
“Phành…”
Một đóa hoa sen màu đen từ đỉnh đầu Tiểu Cửu bay qua, cánh hoa xoay tròn, đem mấy con cương thi trước mặt cùng nhau xay nát.
Tam hoa tụ đỉnh!
Qua Qua vừa thấy, nhất thời mặt mày hớn hở, hưng phấn kêu lên: “Thật sự là nói ai người đó đến nha, Đạo Phong đại đại mau tới!”
Mấy bóng người từ mộ đạo phía sau bay tới, dẫn đầu là một nam tử cẩm y trường bào, thân hình cao lớn, vẻ mặt ôn hòa, hướng Qua Qua cười cười, “Ai nói cho ngươi tam hoa tụ đỉnh chỉ thuộc về riêng Đạo Phong?”
“Từ công…” Qua Qua nhìn người tới, trong lòng chấn động, người tới thế mà lại là luân hồi sư gia Từ Văn Trường!
Lúc này những bóng người phía sau cũng bay đến trước mặt, Qua Qua nhìn thoáng qua, cằm rơi xuống:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.