Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1748: Pháp Sư Chúng Ta E Ngại Gì Cái Chết (1)




Thiên Long đạo nhân nói: “Không sai.”
Ngô Gia Vĩ nói: “Ông đừng có nằm mơ, Thiếu Dương bọn họ không phải kẻ ngốc, càng không cần phải nói quân sư của bọn họ cũng có mặt, ông muốn phục kích bọn họ, cửa cũng không có.”
Thiên Long đạo nhân đồng ý gật gật đầu, nói: “Tôi đồng ý, cho nên… Tất cả liền xem biểu hiện của cậu, tôi tin tưởng cậu có thể làm được, dù sao, hắn đối với cậu có sự tín nhiệm tuyệt đối.”
Ngô Gia Vĩ hơi ngẩng đầu, khinh bỉ nhìn tên béo này, thản nhiên nói: “Ông cũng biết hắn tuyệt đối tín nhiệm tôi, như vậy, tôi có thể bán đứng bằng hữu sao?”
“Không thể a.” Thiên Long đạo nhân nhún vai, “Đổi là tôi, tôi cũng sẽ không bán đứng bằng hữu, nhưng… Ai bảo tôi nắm tính mạng em trai cậu chứ, nói đơn giản, đây là một cái đề lựa chọn, là bán đứng bằng hữu, hay là cứu tính mạng em trai cậu? Ngô đạo trưởng, bằng hữu có thể có rất nhiều, nhưng em trai ruột chỉ có một…”
Em trai ruột chỉ có một… Câu này gõ ở trong lòng Ngô Gia Vĩ. Hắn quay đầu nhìn Ngô Gia Đạo một cái.
“Anh trai…” Ngô Gia Đạo tay ôm cổ, thấp giọng gọi một tiếng.
Ngô Gia Vĩ nhìn thẳng vào hắn, nói: “Xin lỗi.”
Thiên Long đạo nhân bất đắc dĩ cười.
“Em dù sao cũng là em trai ruột của anh…” Ngô Gia Đạo lui về phía sau, trong mắt mang theo năn nỉ.
Ngô Gia Vĩ nói: “Em thực cho rằng hắn giết xong Thiếu Dương bọn họ, sẽ tha cho em, đừng có nằm mơ được không? Ca ca cùng em tử chiến một trận, cùng chết ở đây!”
Ngô Gia Đạo giật mình, quay đầu hướng Thiên Long đạo nhân nhìn lại.
Thiên Long đạo nhân luôn luôn bắt giữ vẻ mặt hai anh em, Ngô Gia Đạo biểu hiện ở trong dự kiến của hắn, lập tức nói: “Cậu không có uy hiếp đối với tôi, tôi không cần thiết giết cậu, thậm chí Diệp Thiếu Dương bọn họ, tôi cũng sẽ không giết, tôi biết hắn là ai, giết hắn, ở âm dương hai giới tôi đã gây họa lớn, tôi muốn là Ngư Trường Kiếm, đạt được Ngư Trường Kiếm, tôi chỉ muốn cướp về Ngư Trường Kiếm, có thể xa chạy cao bay, ai cũng không giết.”
Ngô Gia Đạo nghe xong lời này, vẻ mặt phức tạp nhìn nhìn anh trai, lại nhìn nhìn Thiên Long đạo nhân, nghiền răng nói: “Anh, cược một phen.”
Ngô Gia Vĩ do dự một phen, lạnh lùng nói: “Anh không tin lời hắn nói.”
“Em cũng không dám quá tin, nhưng mà… Đây cũng là cơ hội duy nhất. A!” Ngô Gia Đạo ôm cổ kêu lên, hai đầu gối như nhũn ra, ‘Phốc’ một tiếng quỳ trên mặt đất.
Thiên Long đạo nhân nói: “Thời gian của cậu không nhiều nữa, không có bần đạo làm phép khống chế cho cậu, cậu rất nhanh sẽ chết. Tin tưởng tôi, tôi là thương nhân, hòa khí phát tài, ích lợi là trên hết, hắc hắc, hơn nữa tôi con người này rất sợ chuyện, có thể không giết người tôi tuyệt đối sẽ không giết.”
Ngô Gia Đạo miễn cưỡng bò dậy, nghiến răng một cái, xoay người đối mặt Ngô Gia Vĩ, lui về phía Thiên Long đạo nhân, “Anh, van anh, em mới mười chín tuổi, em không muốn chết…”
“Gia Đạo, em…”
Thiên Long đạo nhân thấy sự tình thành hơn phân nửa, âm thầm vui sướng, bày ra tư thái lời nói thấm thía nói với Ngô Gia Vĩ: “Như vậy đối với chúng ta đều tốt, hơn nữa đây là em trai của cậu lựa chọn, cậu thật sự nhẫn tâm thấy cậu ấy đi chết?”
Ánh mắt Ngô Gia Vĩ lộ ra do dự, đưa tay đi kéo em trai, Ngô Gia Đạo lại bước nhanh hướng Thiên Long đạo nhân thối lui, đi đến bên cạnh lão, bắt lấy hai tay lão nói: “Đạo trưởng giúp tôi khuyên nhủ anh trai tôi!”
“Gia Đạo em qua đây, cho dù anh đáp ứng, chúng ta cũng cần thương lượng một phen, bàn bạc kỹ hơn!”
Ngô Gia Vĩ đưa tay đi kéo em trai, Thiên Long đạo nhân tiến lên một bước nói: “Ngô đạo trưởng, cậu đừng cố chấp như vậy…”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên cảm thấy sau lưng hơi tê, bị cái gì đâm vào, trong lòng cả kinh, vừa muốn quay đầu, đối diện Ngô Gia Vĩ phi thân nhảy lên, một kiếm hạ xuống.
Trong tình thế cấp bách, Thiên Long đạo nhân theo bản năng nhấc tay đi chắn.
“Soạt” một cái, Tàng Phong kiếm theo bả vai Thiên Long đạo nhân chém ngang xuống, đem toàn bộ cánh tay chặt đứt, máu tươi bắn vọt ra.
Lúc này, mấy đạo sĩ đứng ở phía sau Thiên Long đạo nhân mới hồi phục tinh thần, cùng nhau công kích Ngô Gia Đạo.
Ngô Gia Vĩ biết trong cơ thể em trai bị tà vật ký sinh khống chế, không thể toàn lực phát huy, bởi vậy buông tha Thiên Long đạo nhân, cắn chót lưỡi, phun ở trên thân Tàng Phong kiếm, nhắm ngay phía sau hắn ném ra, kiếm quang màu xanh bắn ra, nháy mắt chém giết hai người.
Ngô Gia Vĩ phát sau mà đến trước, ôm chặt ngang hông em trai, từ trong bức tường người húc ra ngoài, hướng phía trước chạy vội.
Thiên Long đạo nhân ở trên mặt đất ngồi xuống, thử làm phép, phát hiện mình mất đi một cánh tay, bất đắc dĩ thở dài, cười khổ nói: “Đánh ưng cả đời, một lần để ưng mổ mù mắt.”
Nhớ lại biểu hiện của anh em hai người, quả thực chính là áo trời không vết vá, ngay cả mình người am hiểu âm mưu quỷ kế nhất này cũng trúng kế…
Thiên Long đạo nhân một tay kết ấn, ra lệnh toàn bộ lệ quỷ trong căn phòng đá cùng nhau đuổi theo huynh đệ hai người, sau đó gọi đến một đệ tử, thừa dịp gã cúi người, dùng một tay khác của mình mãnh liệt đánh vào trên mệnh môn đầu gã, trực tiếp đánh nát hồn phách, thừa dịp thi thể còn chưa rơi xuống đất, miệng niệm chú, hồn phách bay ra, tiến vào trong cơ thể đệ tử này.
Hồn sống đoạt xá, là một đặc sắc lớn trong pháp thuật Chúng Các phái, chỉ cần hai bên đều chưa chết, là có thể thi triển.
Sau khi đoạt xá, hồn lực tuy không còn, nhưng bởi vì thay đổi thân thể, cương khí trong cơ thể ban đầu cũng không mang đi được, thực lực bởi vậy giảm mạnh. Thiên Long đạo nhân nhìn thoáng qua thân thể ban đầu của mình, tuy mập mạp như quả bóng, nhưng chỉ có chính hắn biết, trong thân thể này ẩn chứa cương khí hùng hậu cỡ nào…
“Chết tiệt! Ta muốn giết sạch toàn bộ các ngươi!”
Thiên Long đạo trưởng lớn tiếng kêu, gọi các đệ tử một đường đuổi theo.
“Anh, chúng ta vừa rồi biểu diễn rất khá nhỉ.” Ngô Gia Đạo được anh trai xách, thanh âm rất suy yếu, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy vui sướng.
“Áo trời không vết vá.”
“Ca ca, ngay từ đầu anh có phải cũng tin hay không?”
“Không.” Ngô Gia Vĩ trả lời, “Thẳng đến khi giữa đường em mặt hướng anh lui qua, hai tay lấy ra dây thừng cây tử đằng, anh mới biết được kế hoạch cụ thể của em, nhưng lúc ban đầu anh đã biết em sẽ không khuất phục… Em là em trai anh, anh đương nhiên biết em không phải loại nhát gan.”
Ngô Gia Vĩ rất khó được nói: “Thật ra, ah vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của em.”
Ngay từ đầu, Ngô Gia Vĩ đã tin tưởng đệ đệ, sẽ không làm ra chuyện phản bội bằng hữu. Đừng nói bọn họ căn bản không tin lí do của Thiên Long đạo nhân, cho dù hắn nói là thật, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không bán đứng Diệp Thiếu Dương, Ngô Gia Vĩ lúc ấy muốn là cứng đối cứng, cùng lắm hai anh em cùng nhau chết trận.
Thiên Long đạo nhân có thể tin tưởng bọn họ, một mặt là bọn họ diễn tốt, một mặt cũng là theo hắn thấy, đây là lựa chọn duy nhất của hai anh em, hắn căn bản là không hiểu, giống anh em Ngô Gia Vĩ loại người này, ở trong lòng bọn họ có một thứ so với sinh mệnh càng quan trọng hơn, nói tới chỉ hai chữ: đạo nghĩa.
“Ca ca, trên người em khó chịu quá, em có thể… Thật sự sắp chết rồi…” Ngô Gia Đạo run rẩy nói, hắn có thể cảm giác được trong cơ thể có vật còn sống đang chạy trong kinh mạch, phóng ra lực lượng nào đó đáng sợ tà ác, mình chỉ có thể tập kết cương khí chống lại nó, nhưng cũng là liên tiếp bại lui, chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.