Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1690: Đạo Phong Xông Núi (2)




Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: “Náo nhiệt như vậy?”
“Đúng vậy, mấy người chúng ta ở âm ty lại không có bạn bè gì, bọn họ tất cả đều là nể mặt mũi lão đại ngươi. Lão đại, chúng ta ở chính sảnh để lại thính đường cho ngươi, ngươi có rảnh có thể đi ngồi một chút.”
Thánh đường là âm phủ noi theo cách gọi cổ đại, cũng chính là phòng làm việc của nhân gian.
Diệp Thiếu Dương trợn mắt trắng dã, nói: “Ta là người sống nha, giữ lại chỗ ở âm phủ cho ta à, rủa ta chết sao.”
“ọc, không phải nha, Minh vương đại điện phái người đưa tới một tấm biển, nói là tặng cho ngươi, chỉ rõ phải treo ở thánh đường của ngươi.”
Diệp Thiếu Dương cả kinh, “Minh vương đại điện đưa biển cho ta, viết cái gì?”
“Không biết, bên trên che vải đỏ, nói là muốn người đi tự mình cởi bỏ.”
Diệp Thiếu Dương nói thầm, “Không ổn, hẳn không phải thọ hạn của ta đến, đại để bảo ta đi âm ty làm quan?”
Lâm Tam Sinh nói: “Đừng bậy bạ, tuyệt đối không thể. Nếu ngươi thật sự là thọ hạn đến, đại đế sẽ tuyệt không tiết lộ thiên cơ.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ cũng thấy đúng, trong lòng quả thật rất tò mò trên tấm biển kia đề chữ gì, nhưng trước mắt là thật không rảnh đi âm ty, cũng chỉ đành để về sau nói sau, lập tức bảo Tiểu Thanh bọn họ mau chóng về nha môn, dù sao sự tình cáo một đoạn lạc, bọn họ hiện tại là âm thần chính quy, không thích hợp ở lại nhân gian lâu dài.
Đám người Tiểu Thanh cũng đã quen loại tiết tấu này, lần lượt nói lời từ biệt với Diệp Thiếu Dương, vừa muốn đi, Tiểu Thanh đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, “Đúng rồi lão đại, chúng ta điều tra nghe ngóng tung tích Mộc Tử khắp nơi, đều không có tin tức, Chanh Tử vì thế còn cố ý đi phạm vào Sổ Sinh Tử, kết quả bên trên không tên của hắn.”
“Hắn là tà linh lấy máu ta sinh ra, trên Sổ Sinh Tử đương nhiên không1có tên.”
Diệp Thiếu Dương phun ra một hơi, nói: “Ta biết rồi, các ngươi có cơ hội tiếp tục tìm kiếm, thật sự tìm không thấy thì thôi.”
Tiễn bước bọn Tiểu Thanh, Tứ Bảo còn chưa đến, Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi trên mặt đất, trầm mặc không nói.
Qua Qua nói: “Mộc Tử có phải không thích ở cùng chúng ta, cho nên đi rồi hay không?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Hắn sẽ không đi, thời gian dài như vậy mất đi tin tức, hắn quá nửa là đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn, nhưng hắn cùng ta nối liền một hơi thở, chỉ cần hắn còn ở âm dương hai giới, một khi tiêu vong, ta khẳng định sẽ biết, cho nên hắn hẳn là còn chưa có việc gì.”
Lâm Tam Sinh nghe tới đây, hỏi một câu: “Nếu hắn không ở âm dương hai giới thì sao?”
Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên không biết nói gì.
Thở dài, Diệp Thiếu Dương lại nghĩ tới Đạo Phong, không biết gã ở Thanh Minh giới thế nào, có tìm được Lý Hạo Nhiên kia hay không, nếu tìm được, có thể đánh5thắng được hắn hay không.
Trong lòng nhất thời có chút bất an, dù sao Lý Hạo Nhiên chính là một cường giả nhân gian cuối cùng phi thăng Thanh Minh giới… Nhưng nghĩ lại, lấy thực lực của Đạo Phong, mặc kệ đối mặt bao nhiêu cường giả, tự bảo vệ mình khẳng định là không có vấn đề, vì thế khuyên bản thân đừng quan tâm.
Thanh Minh giới.
Một ngọn núi xanh tươi, phía dưới có một con sông trong veo uốn lượn mà qua, đỉnh núi mây lành mờ mịt, linh khí tràn đầy, chỉ là nhìn qua, đã không thua bất cứ một chỗ động thiên phúc địa nào của nhân gian.
Chỗ cao nhất của ngọn núi, dựa vào ngọn núi cao và hiểm trở, kiến tạo một tòa đạo quan tường đỏ ngói xanh, chính là một trong tam quan của Chúng Các phái Mộc Phong quan.
Nơi này không có khách hành hương, trên núi dưới núi, chỉ có một số đạo đồng từ trên xuống dưới, xử lý việc vặt.
“Trách không được bọn họ đều muốn đến Thanh Minh giới, nơi này linh khí tràn đầy, mặc kệ là3tu phật tu đạo, đều là một chỗ tốt để đi.”
Phía dưới sơn môn, một người thân hình cao lớn thanh bào đứng thẳng, chính là Đạo Phong, nhìn đạo quan ở đỉnh núi, lẳng lặng nói.
Bên cạnh Đạo Phong, một nữ tử dáng người linh lung đi theo, một mái tóc vàng ở trong gió rối tung, rất hiển nhiên, trong mắt mang theo một tia quyến rũ, chính là đệ tử duy nhất của hắn: yêu hồ Tôn Ánh Nguyệt.
“Sư phụ, nơi này chính là Mộc Phong quan, chúng ta làm sao để đi lên?”
Đạo Phong chưa lên tiếng, trực tiếp bước lên bậc thang đi thông đỉnh núi.
Xông lên núi? Tôn Ánh Nguyệt đuổi theo, có chút không tự tin, tuy xông lên núi là tác phong nhất quán của Đạo Phong, nhưng nơi này chính là Thanh Minh giới… Cô tuy ở nhân gian, nhưng dù sao gốc ở Thanh Khâu sơn, đối với Thanh Minh giới cũng có chút hiểu biết, biết nơi này có rất nhiều cường giả nhân gian phi thăng tới, còn có các đại yêu tộc cùng tà linh.
Nói cách khác, đây là một3thế giới tu hành chân chính, thực lực chỉnh thể, so với nhân gian không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, cô không khỏi có chút lo lắng, sau đó nghĩ nghĩ, dù sao xông lên cũng xông rồi, trời sập xuống cũng có Đạo Phong gánh, vì thế hạ quyết tâm, đuổi theo bước chân của Đạo Phong.
“Vô lượng quan, người tới là ai!” Một đạo đồng đi ở trên đường xuống núi, nhìn thấy hai người bọn Đạo Phong, ngây ra một lúc.
Đạo Phong tiếp tục lên núi, không thèm nhìn hắn một cái, Tôn Ánh Nguyệt La lớn: “Đi nói cho Hoàng Kiếm Phi quan chủ của các ngươi, tới gặp sư phụ ta.”
Đạo đồng sửng sốt một phen, quát: “Nơi Xiển giáo thanh tu, há cho phép các ngươi xông bừa vào!”
Đạo Phong lúc này mới liếc hắn một cái, khóe miệng lộ ra một tia ý cười trào phúng.
“Xiển giáo?”
Đạo Phong nâng tay, hướng hắn nhẹ nhàng chỉ một cái, một đạo hắc quang đánh trúng thân thể đạo đồng, ‘Ầm’ một tiếng bay lên ngã ở trên bậc thang, phun ra một ngụm máu, chỉ chớp mắt5đã hiện ra chân thân.
Tôn Ánh Nguyệt bật cười, cáo mượn oai hùm nói: “Chỉ là một con hoẵng tinh, to mồm không biết ngượng!”
Con hoẵng tinh thiếu chút nữa bị Đạo Phong một đòn miểu sát, không dám đáp lời, sải bốn chân, bỏ chạy lên núi.
Đạo Phong vẫn không nhanh không chậm đi tới, chỉ chốc lát, từ phía đỉnh núi vang lên một đợt tiếng chuông gấp gáp.
Chỗ rẽ của sơn đạo, mấy đạo sĩ vội vàng xuống núi, cản đường, xem trang phục địa vị ở trên núi cùng lắm thuộc loại đệ tử bình thường, nhưng Đạo Phong liếc một cái đã nhìn thấu mấy kẻ này đều là bài vị chân nhân, hai kẻ cầm đầu còn là thiên sư. Thầm nghĩ không hổ là tông môn Thanh Minh giới, trong đệ tử bình thường thế mà cũng có thiên sư. Một điểm này, ngay cả Đạo Phong trước đó cũng không ngờ tới.
Nhưng, vậy lại làm sao?
“Người tới là ai, vì sao đả thương người của chúng ta! Dừng bước trả lời!” Một thiên sư cầm đầu quát lớn.
Đạo Phong chân không ngừng, ngay cả tiết4tấu bước đi cũng không thay đổi, không nhanh không chậm đi qua, mở ra tay trái, năm ngón tay búng ra, năm luồng khí đen từ lòng bàn tay bay ra, chính là Chân Ngũ Triều Nguyên Khí từ chỗ Quảng Tông thiên sư học được, bị Đạo Phong tu luyện đến gần như cực hạn, lấy tu vi sâu không lường được của hắn dùng ra, uy lực cực mạnh.
Đám đạo sĩ này mới đầu còn muốn phản kháng, nhưng kiên trì không được bao lâu, đã lần lượt bị xuyên thủng ngực, thân thân tan vỡ, linh hồn mới từ trong cơ thể bay ra, Đạo Phong vung tay áo, thu hết vào trong Huyết Hải Vạn Ma Phiên trong tay áo.
Con hoẵng tinh nọ lúc trước, là vì để nó mật báo, mới cố ý tha cho một cái mạng, đối phó những kẻ phía sau, Đạo Phong đã không còn bất cứ lòng nhân từ nào nữa.
Tôn Ánh Nguyệt ở một bên nhìn mà lè lưỡi.
“Sư phụ, người thu hồn phách bọn họ, làm như vậy…”
“Mộc Phong quan từng bắt nạt Thiếu Dương, nên như thế.”
Đạo Phong đột nhiên tăng tốc, hướng đỉnh núi bay đi.
Trên đường gặp được hai nhóm đạo sĩ đến ngăn trở, thực lực đợt sau mạnh hơn đợt trước, nhưng đều chết thảm ở dưới Ngũ Triều Nguyên Khí, bị hắn thu vào trong Huyết Hải Vạn Ma Phiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.