Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1682: Tóc Trong Lòng Đất (2)




Chanh Tử bĩu môi nói: “Bọn em hoàn dương cũng cần thời gian mà.” Sau đó nhìn quét chung quanh, buồn bực nói: “Đây là nơi nào thế?”
“Đừng dài dòng nữa, mấy người bọn họ đâu?”
“Đều đuổi theo tà vật kia rồi, bọn em lo lắng chỗ anh còn có nguy hiểm, qua đây hỗ trợ.”
Khi nói chuyện, một làn gió âm từ cổng tò vò gian ngoài thổi vào, cuốn lên cát bụi, ở trong căn phòng cũng không lớn hình thành một đợt gió xoáy.
“Còn có thủ đoạn!” Diệp Thiếu Dương cười lạnh, nghĩ lại, đối phương thật không dễ gì đánh cắp pháp khí của mình, khẳng định là có thủ đoạn gì đều dùng hết ra, không nên trí mình vào chỗ chết không thể.
“Chanh Tử Tiểu Bạch, các em canh giữ ở đây, bảo hộ mọi người, quân sự đi theo ta!”
Lâm Tam Sinh bay ở phía trước, đánh nát đợt gió xoáy đầu tiên, Diệp Thiếu Dương đi theo ra ngoài, lúc ra khỏi cửa, nghe thấy bên trong quỷ khóc sói tru, không biết lại đã xảy ra cái gì, nhưng nghĩ đến có Chanh Tử và Tiểu Bạch, hắn là không có việc gì, mà mình, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội này tìm hiểu chân tướng.
Hai người hướng phía chính Bắc chạy như điên, chạy được mấy trăm mét, Diệp Thiếu Dương hỏi Lâm Tam Sinh: “Người làm phép cách nơi này còn xa bao nhiêu?”
“Phía trước hai ba dặm, hiện tại nhắm chừng cũng chỉ một hai dặm đường.”
Diệp Thiếu Dương hướng phía chính Bắc nhìn qua, đối diện mơ hồ có thể nhìn thấy một cồn cát cao lớn, đoán đối phương tám phần là tránh ở trên cồn cát kia, nói với Lâm Tam Sinh: “Chúng ta chặn đường lui của bọn hắn, miễn cho bọn hắn chạy mất.”
Lập tức thi triển Lăng Không Bộ, đi phía tây vòng qua, ở trên sa mạc hành tẩu nhanh chóng. Lâm Tam Sinh là quỷ, tốc độ là ưu thế lớn nhất, đuổi theo không bỏ.
Hai người vu hồi đi tới, rất nhanh vòng đến phía sau cồn cát, ánh mắt quét qua, trong sa mạc không có một bóng người, càng thêm xác minh phán đoán của mình, vì thế hướng Lâm Tam Sinh làm cái động tác tay chớ có lên tiếng, chậm rãi bò lên cồn1cát.
Cồn cát này cao mười mấy mét, hai người lúc bò đến một nửa, nhìn thấy có bảy tám người, đứng ở đỉnh cồn cát, mặt hướng phía phòng theo dõi.
Nhìn từ sau lưng, đây quả thực là một đám người nguyên thủy: trên thân mỗi người chỉ khố ngắn không được mấy sợi vải, làn da ngăm đen sáng bóng, nhìn là biết không phải màu sắc ban đầu, mà là kết quả trường kỳ bại lộ dưới ánh mặt trời, trên đầu toàn bộ mọi người đều đội một vòng mũ rơm như là dây leo bện thành, trên cổ còn đeo dây chuyền kim loại nào đó, ánh bạc lập lòe.
Diệp Thiếu Dương nhìn bóng lưng bọn họ, lập tức nghĩ tới ba chữ: người Anh điêng.
Tổng cộng sáu kẻ, đều là nam, một người đứng chính giữa so với mấy người chung quanh nhìn qua đều cao lớn hơn nhiều, khoanh5chân ngồi trên mặt đất, hai tay nắm trước người, nhìn từ phía sau, đôi tay không ngừng run rẩy, không biết đang mân mê cái gì, vài người còn lại cũng đều sóng vai cùng hắn, có vung hai tay, trong miệng ngâm xướng lời nói nghe không hiểu, có cầm trong tay vật giống như cái trống nhỏ, dùng sức lắc.
Diệp Thiếu Dương tuy không biết nhóm người này đang làm trò gì, nhưng cảnh này nhìn qua là biết vu thuật.
Lâm Tam Sinh quay đầu nhìn hắn một cái, ý tứ làm sao bây giờ?
Diệp Thiếu Dương cũng có chút do dự, hắn cũng không ngờ đối phương có nhiều người như vậy, mình hiện tại hai tay trống trơn, chỉ có một con dao găm khắc huyết phù, cũng chỉ là pháp khí lâm thời, hai với tám, nhỡ đâu đánh không lại, cái này không phải là đi tìm chết3sao?
Đúng lúc này, Diệp Thiếu Dương cảm thấy lòng bàn tay trái truyền đến một đợt ấm áp, trong lòng nhất thời có chút lo lắng.
“Ti…”
Một tia khí tức lưu động từ bên trái truyền đến, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, hai mắt nhất thời trợn thật to, thế mà lại là một tấm linh phù thiêu đốt, ngược gió hướng mình bay tới.
Linh phù???
Diệp Thiếu Dương thật không ngờ, ở nơi này có thể nhìn thấy loại vật này, lập tức bắt pháp quyết, vỗ tới một chưởng, đánh vào trên linh phù, ngọn lửa trên linh phù giống như pháo hoa nổ tung, vô số đốm lửa tụ tập thành một chữ “Sắc”, hướng mình đánh tới.
Còn chưa đợi hắn làm ra phản ứng, Lâm Tam Sinh sợ hắn tay không chịu thiệt, phi thân chắn ở trước mặt hắn, tế ra tam hoa, linh quang hạ xuống, hình thành3từng vách ngăn giống như hàng rào, đốm lửa đánh vào bên trên, lập tức tắt, tro giấy bị gió thổi đi.
Một bóng người từ cồn cát bên cạnh đi ra, là một nam tử trung niên mặc đạo bào màu vàng, tay cầm phất trần, để một chút râu đen, trang phục đạo sĩ tiêu chuẩn, cùng hắn so hình tượng, Diệp Thiếu Dương cảm giác mình căn bản không phải đạo sĩ, một tên du thủ du thực sống sờ sờ.
Không ngờ bên cạnh cồn cát còn giấu người, hơn nữa là một đạo sĩ!
Điều này thật sự khiến Diệp Thiếu Dương giật mình tới cực điểm.
Nhưng bọn họ một công một thủ, kinh động vài người bên kia đang làm phép, ùn ùn quay đầu lại. Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua, lúc này mới thấy mấy người đều đeo mặt nạ hung thần ác sát, chỉ có tròng mắt và miệng5lộ ở bên ngoài, từng người nhìn mình, trong mắt cũng tràn đầy chấn động, tựa như không ngờ mình bị bọn hắn vây công, sao có thể đột nhiên đến nơi đây.
Sáu người ‘Soạt’ một cái đứng lên, xoay người đối mặt Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn thấy, nơi lúc trước người ở giữa hẳn là thủ lĩnh kia ngồi, có một người nằm, cũng là trang phục giống với bọn họ, vị trí đầu đặt một thứ giống như chậu sứ, người này thò đầu đến bên trong, cúi người xuống, trong chậu sứ tất cả đều là máu.
Diệp Thiếu Dương cả kinh, dùng máu người để làm phép?
Mặc kệ nói như thế nào, mấy kẻ trước mắt khẳng định là tà tu vu sư.
“Vô lượng quan, vị đạo hữu này, bần đạo ở đây có lễ.” Đạo sĩ trung niên kia cười quỷ dị, tay lại bắt4Tử Ngọ Quyết, hướng Diệp Thiếu Dương hành lễ. Tử Ngọ Quyết tuy là phương thức hành lễ gặp mặt thông thường của đạo sĩ, nhưng bình thường đều là cấp bậc lễ nghĩa cùng thế hệ hoặc là bối phận cao gặp vãn bối sử dụng, hơn nữa đạo sĩ này lúc bắt quyết, ngón cái tay trái vểnh lên, chỉ vào mình, đây là ý tứ trưởng bối đối với vãn bối, hơn nữa có chút miệt thị.
Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng cười, cũng không hoàn lễ, hai tay chống nạnh, nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Gặp núi không phải núi, gặp nước không phải nước.”
Đạo sĩ khinh miệt nói: “Núi cao mọi người nâng, nhất các bay ngàn dặm.”
Diệp Thiếu Dương chợt kinh ngạc: “Chúng Các đệ tử?”
Câu lề sách này, Diệp Thiếu Dương từ trước tới giờ chưa từng nghe người ta nói, chỉ từng thấy trên sách, bởi vì Chúng Các phái sớm đã không còn sơn môn, Diệp Thiếu Dương giật mình nhớ tới lần trước ở Thanh Minh giới, Hoàng quan chủ đấu pháp với mình, đó là đạo sĩ Chúng Các phái, Chúng Các phái ở Thanh Minh giới còn có sơn môn, thế lực cũng rất lớn, nhưng ở nhân gian, sớm đã không còn truyền thừa.
Diệp Thiếu Dương lập tức nhíu mày nói: “Ta vẫn là lần đầu tiên ở nhân gian nhìn thấy kẻ tự xưng Chúng Các đệ tử, ngươi xác định ngươi là Chúng Các đệ tử?”
“Chỉ có đặt sai tên, không có báo sai tên, Chúng Các nhất phái quả thực đã không còn sơn môn, nhưng không có nghĩa là chặt đứt truyền thừa.” Đạo sĩ trung niên cười cười, “Đạo hữu không tệ nha, đối mặt vây công như vậy, hai tay trống trơn, lại có thể thoát vây.”
“Ta cũng rất buồn bực, ta cũng tới đây rồi, ngươi lại còn có thể chậm rãi nói chuyện với ta.” Diệp Thiếu Dương thưởng thức dao găm trong tay, một bộ dáng cà lơ phất phơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.