Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1649: Tới Đại Mạc (1)




Từ đó về sau, chính phủ liền tương đối coi trọng theo dõi cùng khảo sát phương diện này, từ đó về sau lục tục đã xảy ra rất nhiều sự kiện thần quái, tôi sẽ không kể chi tiết, thẳng đến một lần gần nhất, chúng tôi phát hiện di chỉ cổ mộ, đến thăm dò…”?
“Lần này phát hiện cổ mộ, có liên quan với lúc trước khe hở động đất kia?” Diệp Thiếu Dương vội hỏi.
Tào Vũ lắc đầu, “Trước kia tôi cảm thấy không quan hệ, bởi vì vị trí tuy gần, nhưng không trọng điệp. Thẳng đến khi điểm giám sát khống chế của chúng tôi bị tiến công.”
Tào Vũ chỉ vào hình ảnh hình người trên màn hình máy tính, “Kẻ này, rất giống hình thái người sống sót trong sự kiện lần đó năm đó miêu tả. Cho nên không khỏi làm người ta liên tưởng với nhau. Các vị, tôi tạm thời chỉ có thể cung cấp những manh mối này, nếu các người có hứng thú xem tư liệu, để sau tôi có thể cho các người, nhưng loại báo cáo đó của chính phủ, nhắm chừng các người cũng không có hứng thú xem.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Là không có hứng thú xem, đúng rồi trước đó ông nói tìm chuyên gia, là chuyện thế nào?”
Tào Vũ nói: “Là như thế này, mong muốn ban đầu của chúng tôi, một là điều tra chân tướng sự kiện, thứ hai cũng là vì khai quật cổ mộ, cho nên các người cần theo một đội khoa học khảo cổ cùng nhau đi qua…”
Diệp Thiếu Dương nghe tới đây, lập tức ngắt lời nói: “Cái này không được!”
Tào Vũ ngẩn ra, nói: “Vì sao?”
“Theo cách nói của ông, trong cổ mộ kia rất nguy hiểm, ai biết cất giấu cái quỷ gì, chúng tôi có thể giữ được mạng mình đã không tệ rồi, ông còn muốn để tôi bảo hộ người khác, cái này khẳng định không được.”
Tào Vũ nói: “Diệp tiên sinh cậu hiểu lầm rồi, bọn họ mới đầu cũng không theo các cậu xuống mộ, mà là ở chung quanh khảo sát, chờ các cậu tìm được cổ mộ, sau khi đem bên trong thanh lý sạch sẽ, bọn họ mới xuống. Nếu thanh lý không sạch sẽ, tôi tuyệt đối không để bọn họ xuống mộ, tôi cũng không muốn có tai nạn chết người.”
Nhìn nhìn sắc mặt bọn họ, tiếp tục nói: “Đây là quy định cứng nhắc của cấp trên, hy vọng Diệp tiên sinh có thể phối hợp một phen, Diệp tiên sinh cần điều kiện gì, chỉ cần chúng tôi có thể làm được, nhất1định tận lực thỏa mãn.”
Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo cùng lão Quách nhìn nhau một cái, Tứ Bảo nói: “Nếu các ông có thể cam đoan các chuyên gia kia không đi lung tung, chúng tôi đáp ứng, bằng không cho dù mạo hiểm đắc tội chính phủ, chúng tôi cũng không đi.”
Tào Vũ lập tức đưa ra cam đoan.
Diệp Thiếu Dương nói: “Khi nào xuất phát?”
“Lúc nào cũng được, bên kia tôi đã chuẩn bị thỏa đáng, Diệp tiên sinh bên này còn cần cái gì không?”
“Không cần, thứ tôi cần, tìm huynh ấy cung cấp cho tôi là được.” Diệp Thiếu Dương hướng lão Quách bĩu môi, “Nhưng trả tiền, các người phải trả.”
Tào Vũ tự nhiên đáp ứng, vì thế thương lượng một phen, đặt ở ngày mai là đi, ngồi máy bay đi Đôn Hoàng trước, Tào Vũ tìm bọn họ đòi tin tức thân phận, trở về dùng để đặt vé máy bay. Vốn Tào5Vũ muốn mời bọn họ ăn cơm, Diệp Thiếu Dương từ chối, hắn không muốn giao tiếp nhiều với chính phủ, nếu không phải lúc trước đáp ứng Tào Vũ, mình lại kèm theo đi Tây Vực điều tra tung tích Bạch Khởi, căn bản là sẽ không hợp tác với chính phủ.
Sau khi Tào Vũ rời khỏi, Trương Tiểu Nhị lập tức ồn ào lên, “Sư phụ, sao anh chỉ cho tin tức thân phận của anh cùng hòa thượng, anh không mang theo bọn em đi sao?”
“Mấy người ai cũng đừng đi. Cổ mộ này rất tà môn, bằng không lấy thân phận nhà nước của Tào Vũ, dạng pháp sư nào mà không tìm được, vì sao trăm phương nghìn kế tới tìm tôi. Tôi tự mình đi cũng có nguy hiểm, nào có rảnh bảo hộ mấy người. Em và Tiểu Manh cứ ở nhà tu luyện pháp thuật cho tốt đi, tương lai không thiếu được3có hoạt động mang theo các em.”
Trương Tiểu Nhị thấy hắn nói kiên quyết, biết không thuyết phục được hắn, miệng cong lên, đề xuất buổi tối mọi người cùng nhau liên hoan.
Diệp Thiếu Dương nghĩ mình sắp đi, tụ tập với nhau chút cũng tốt, nói khó nghe một chút, nhỡ đâu mình không về được, cũng để lại kỷ niệm cho mọi người, vì thế bảo Trương Tiểu Nhị đi đặt khách sạn, mình hẹn người, đem Tạ Vũ Tình cũng gọi tới, còn có Chu Tĩnh Như. Chu Tĩnh Như gần đây tiếp quản một số việc của xí nghiệp trong nhà, rất bận, hai người bình thường cũng ở wechat nói chuyện phiếm, Diệp Thiếu Dương đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cô cũng không biết bọn họ gần đây đã trải qua một sự kiện thần quái đáng sợ thế nào.
Nhưng tuy rất bận, Diệp Thiếu Dương tìm cô ăn cơm, cô vẫn3rất vui vẻ đi dự cuộc hẹn.
Chỉ có Tứ Bảo, rất đáng khinh hẹn riêng Vương Húc Văn đi ra ngoài ăn cơm, đã chuồn trước.
Trương Tiểu Nhị đặt một khách sạn tốt nhất bản địa, gọi một bàn thức ăn phong phú cho dù hai mươi người cũng ăn không hết, các bạn nhỏ ở bên nhau có ăn có uống, Diệp Thiếu Dương vì không làm Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như lo lắng, chỉ nói cần đi La Bố Bạc thăm dò mộ huyệt, chưa đem nguy hiểm nói ra. Trên thực tế, từ manh mối trước mắt đến xem, quả thực cũng chưa thể nói có bao nhiêu nguy hiểm.
Nguy hiểm, là một loại trực giác làm pháp sư của Diệp Thiếu Dương, hơn nữa thăm dò mộ huyệt không giống khai quang tróc quỷ bình thường, ở sâu trong lòng đất, bất cứ chuyện gì cũng có khả năng xảy ra, cho dù có Tứ5Bảo ở bên, hắn vẫn không khỏi có chút lo lắng.
“Đúng rồi, thứ này phát cho mọi người.” Diệp Thiếu Dương đem hung bài tróc quỷ liên minh phát cho mọi người, đồng thời giảng giải chất liệu cùng tác dụng của nó, nhân tiện tâng bốc lão Quách một phen.
“Còn có của em, em lại không biết tróc quỷ…” Chu Tĩnh Như nhìn Diệp Thiếu Dương đưa qua hung bài, thế mà có chút kích động.
Diệp Thiếu Dương đem hung bài nhét vào trong tay cô, nói: “Nói cái gì vậy, em vẫn luôn là thành viên tróc quỷ liên minh chúng ta, giống mọi người, chỉ là gần đây em bận anh cũng bận, rất ít chạm mặt mà thôi, địa vị em ở trong lòng anh chưa từng thay đổi.”
Một câu cuối cùng, là Diệp Thiếu Dương mượn rượu nói ra. Tuy gần đây lui tới không nhiều, nhưng dù sao cũng là em gái đầu tiên mình4sau khi xuống núi tiếp xúc, cũng là người đầu tiên khiến mình động lòng… Ngay cả bởi vì Nhuế Lãnh Ngọc Tạ Vũ Tình tồn tại, không có cách nào làm tình lữ, nhưng đáy lòng vẫn giữ lại một vị trí đặc thù cho cô.
Tạ Vũ Tình nghe thấy lời này, bật cười, liếc Diệp Thiếu Dương, nói: “Lộ số tốt nha, cậu có phải đối với người khác cũng nói như vậy hay không.”
Chu Tĩnh Như tiếp nhận hung bài, cắn cắn môi, không nói gì.
Cơm nước xong, Tạ Vũ Tình phải về đơn vị, dặn Diệp Thiếu Dương một phen, mang theo Tuyết Kỳ rời khỏi trước. Lão Quách cũng về nhà đi chuẩn bị đồ, Trương Tiểu Nhị dẫn theo Diệp Tiểu Manh về nhà.
Chu Tĩnh Như lái xe tiễn Diệp Thiếu Dương, Qua Qua thấy tình huống này, đã sớm chuồn không thấy bóng dáng.
Chu Tĩnh Như lái xe rất chậm, hai người dọc đường nói chuyện phiếm, đến dưới lầu nhà mình, Diệp Thiếu Dương mời Chu Tĩnh Như đi lên ngồi một lúc, Chu Tĩnh Như lắc đầu cảm ơn từ chối.
“Anh ngày mai phải đi, vẫn là nắm chặt thời gian thu thập đồ đạc, em không chiếm dụng thời gian của anh.”
Chu Tĩnh Như thấy hắn xuống xe, mở ra cửa sổ xe, gọi hắn một tiếng, “Thiếu Dương ca, chuyện anh làm, em hoàn toàn không hiểu, cũng không giúp được cái gì, nhưng cần hỗ trợ, nhất định phải nói cho em biết.” Chỉ chỉ hung bài ở ngực mình, “Dù sao em cũng là một thành viên của tróc quỷ liên minh.”
“Yên tâm đi, giống như trước đây, có cái gì cần, tìm em đầu tiên. Em trở về đi, anh nhìn em đi.”
Chu Tĩnh Như không nhúc nhích, vẫn lẳng lặng nhìn thẳng vào hắn, u ám nói: “Lúc trước Vũ Tình tỷ nói, anh đối với rất nhiều người đều từng nói lời tương tự…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.