Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1620: Thi Vương Hàng Lâm (2)




Nữ Bạt nói: “Nếu cho người thêm mười năm thời gian, lấy thiên tự của ngươi, có lẽ có thể chứng đạo, đáng tiếc…”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc người gặp ta quá sớm, ngươi nói rất đúng, ta không phải vô địch, nhưng ở trong không gian giam cầm, ta muốn giết người, lật tay có thể làm được…”
Lời còn chưa dứt, Diệp Thiếu Dương cảm thấy không khí bên người vô hình trung co lại, giống như quẩy bắt đầu vặn vẹo, mà mình, ở trung tâm của cái quẩy này, áp lực cực lớn nhất thời khiến hắn cảm thấy thống khổ không chịu nổi, vội vàng đem cương khí bức ra bên ngoài cơ thể, gắt gao trụ vững.
Nhưng luồng lực lượng vặn vẹo nghịch chuyển không gian này, căn bản không thể kháng cự, từng chút một đè ép ô dù do cương khí hình thành, Diệp Thiếu Dương cảm thấy một sự thống khổ như xé rách.
Lúc trước bởi vì Diệp Thiếu Dương di động quá nhanh, Nhuế Lãnh Ngọc không đuổi kịp, lúc này cách bọn họ còn có một khoảng cách, trong tình thế cấp bách, làm phép đem Tùng Văn Cố Định Kiếm hướng Nữ Bạt ném qua.
Một tay rảnh của Nữ Bạt tùy ý nâng lên, hai ngón tay trỏ và giữa cùng dựng lên, kẹp lấy lưỡi kiếm, đầu ngón tay có khí đen tràn ra, thoải mái hóa giải linh lực của Tùng Văn Cố Định Kiếm, ném ra.
Lúc này đại bộ đội tróc quỷ liên minh cũng chạy tới, không đợi triển khai tiến công, Nữ Bạt bỗng dựng bắt một nắm không khí, hất ra ngoài, lập tức hóa thành vô số lưỡi đao gió truy băng, rợp trời rợp đất đánh tới, đoàn người đành phải đứng lại, đều tự vận công phòng ngự.
“Kết thúc rồi.”
Nữ Bạt hướng Diệp Thiếu Dương vươn một tay, năm ngón tay chậm rãi co lại.
“Phành!” Một tầng cương khí phòng hộ kia quanh thân Diệp Thiếu Dương tan vỡ, lực vặn vẹo không gian trực tiếp tác dụng ở trên người, dùng sức đè ép, sau đó vặn vẹo.
Một nỗi đau khổ như xé rách, làm cả người Diệp Thiếu Dương run lên. Loại đau đớn này không riêng gì trên thân thể, còn lan đến hồn phách.
Nữ Bạt nắm chắc thắng lợi, trên mặt mang theo mỉm cười của người thắng, chờ thân thể và hồn phách Diệp Thiếu Dương cùng nhau bị xé nát. Đột nhiên, chỗ mi tâm Diệp Thiếu Dương tụ tập lên một đạo tử khí, đầu tiên là một khe hở, đột nhiên mở ra, giống như một con mắt mở ra, trong đó bắn ra một luồng hào quang màu vàng, đến thẳng mặt cô ta.
Thiên Nhãn Chi Quang!
Diệp Thiếu Dương ở thời khắc vạn phần nguy cấp, dùng tới không sai biệt lắm là thủ đoạn cuối cùng cũng là duy nhất.
Nữ Bạt kinh hãi, hét lớn một tiếng, miệng phun thi khí, ở trước mặt nhanh chóng hình thành một vách ngăn, Thiên Nhãn Chi Quang đánh trúng bên trên, vách ngăn kiên trì khoảng hai ba giây, ‘Phành’ một tiếng vỡ vụn, Nữ Bạt đã lui ra ngoài vài bước.
Nữ Bạt chăm chú nhìn lại, phía trước đã không thấy Diệp Thiếu Dương, trong giây lát phát giác trên đỉnh đầu có dị động, ngẩng đầu nhìn, hai tay Diệp Thiếu Dương giơ Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đang dùng sức bổ xuống.
Thì ra ở lúc Nữ Bạt tránh né Thiên Nhãn Chi Quang, thần thức thả lỏng, khống chế đối với không gian cũng yếu bớt, Diệp Thiếu Dương bắt lấy cơ hội, một hơi phá tan phong ấn, dùng sức nhảy lên, truy kích Nữ Bạt.
“Sao ta cảm thấy, vừa mới bắt đầu chứ!”
Trong mắt Diệp Thiếu Dương lóe ra hào quang kiên quyết không sợ, trường kiếm quét xuống một phát, Nữ Bạt nâng lên một tay, phía cuối năm ngón tay đột nhiên bắn ra hắc quang, lại không rời khỏi ngón tay, mà là hướng lên trên vươn dài, hình thành hình dạng một cái móc câu, mạnh mẽ nâng lên mũi kiếm.
“Ngươi vậy mà có thể tránh được một kiếp, ta thực có chút luyến tiếc giết ngươi.” Thần thái Nữ Bạt không thay đổi, vẫn là loại tư thái trên cao nhìn xuống đó.
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Đừng thích ta nha, ta có nữ nhân rồi, tuy ngươi rất xinh đẹp, so với cô ấy thì kém xa.”
Nữ Bạt mỉm cười, một tay nâng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, một tay khác gấp khúc hướng xuống, không ngừng tụ tập không khí chung quanh ập tới, ở trong tay hình thành một quả cầu năng lượng, càng lăn càng lớn, chung quanh cuồng phong chợt nổi lên, đem quần áo hai người đều thổi vang lên ào ào.
Một luồng sát khí, ở trong mắt Nữ Bạt lan tràn ra, cô ta dùng sức nhấc quả năng lượng, hướng Diệp Thiếu Dương đánh đến.
Diệp Thiếu Dương một hơi đánh ra ba tấm thần phù trước đó vẽ sẵn, nâng quả cầu năng lượng, trong tích tắc hào quang đầy trời.
“Ám kim thần phù. Đáng tiếc ngươi chung quy không phải thượng tiên.”
Nữ Bạt khẽ quát một tiếng, quả cầu năng lượng một hơi đánh nát ba tấm thần phù, hướng đầu của Diệp Thiếu Dương đánh tới.
Bởi vì đại bộ phận tu vi đều dùng ở trên quả cầu năng lượng, cái tay kia nâng lưỡi kiếm, tự nhiên thiếu vài phần lực đạo, Nữ Bạt thật ra đã tính đến một điểm này, vốn tưởng Diệp Thiếu Dương vì tránh né quả cầu năng lượng, tự nhiên sẽ triệt tiêu thế công, nhưng cô ta sai rồi.
Diệp Thiếu Dương cũng không tránh né, cũng chưa ra chiêu phòng ngự, ngược lại đem một thân cương khí ép vào lưỡi kiếm, một hơi phá ngũ trảo kim quang, chém vào trên bàn tay Nữ Bạt.
Trải qua tiếp xúc, Diệp Thiếu Dương đã sớm nhìn thấu, có không gian giam cầm thêm vào, mình ngay cả Vương Mạn Tư cũng đánh không lại, càng không cần nói đối phó Nữ Bạt càng cường đại hơn mấy lần. Liều mạng, là cơ hội duy nhất của mình!
Lưỡi kiếm từ lòng bàn tay Nữ Bạt xẹt qua, thế mà lại phun ra một dòng máu đỏ sẫm. Nữ Bạt quát một tiếng trầm trầm, bàn tay rũ xuống, cùng lúc đó, quả cầu năng lượng trong một tay khác cũng đánh trúng huyệt Thái Dương của Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy huyệt Thái Dương tê dại, sau đó… không có sau đó.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy một trận gió theo gò má mình thổi qua, sửng sốt một phen, quay đầu nhìn lại, trong tay Nữ Bạt đã không còn quả cầu năng lượng, bàn tay trống trơn ở giữa không trung, bộ dáng nhìn có chút buồn cười.
Nữ Bạt so với hắn còn kinh ngạc hơn, quay sang, hướng tới phương hướng nào đó nhìn tới.
Nhuế Lãnh Ngọc và Qua Qua bọn họ vốn bị kết giới chắn, đang điên cuồng tiến công, vốn mắt thấy sắp đánh vỡ kết giới, kết giới đột nhiên không còn, trống rỗng bốc hơi.
Toàn bộ mọi người đều ngẩn ra, cảm nhận được phía sau có dị động, vì thế đều quay đầu nhìn lại.
Ở phương hướng bọn họ đến, một bóng người cao lớn đang từng bước một đi tới, dang hai tay, vừa đi, không gian bên người giống như hình ảnh chiếu ở trên màn vải, bị hắn chậm rãi thu lại.
Người nào trâu bò như vậy?
Diệp Thiếu Dương mở rộng tầm mắt, phản ứng đầu tiên là Đạo Phong đến? Nhưng xem dáng người lại không giống, Đạo Phong tuy rất cao, tận 1m9, nhưng dáng người hơi gầy, đường nét cân xứng, mà người đối diện kia tỏ ra cao to vai rộng, không phải nói khó coi, mà là so với Đạo Phong là hai loại họa phong hoàn toàn khác nhau.
Diệp Thiếu Dương và Nữ Bạt đều nhìn mà ngây người, trong lúc nhất thời thậm chí quên đấu pháp.
Người tới càng đi càng gần, dung mạo cũng dần dần rõ ràng, Tuyết Kỳ mắt sắc, nhận ra đầu tiên, kinh hô: “A Ngốc!”
Là A Ngốc!
Nhưng A Ngốc trước mắt cũng không ngốc một chút nào, tóc chải về phía sau, trên người mặc bộ đồ vừa người Nhuế Lãnh Ngọc mua cho hắn, nhìn qua rất có cảm giác con người rắn rỏi trên màn huỳnh quang, nhưng trên người hắn đã có thêm một loại khí chất xa lạ: khí phách.
Khí phách uy lâm thiên hạ, quan sát thương sinh.
Diệp Thiếu Dương dùng sức phun ra một hơi, hướng hắn nói: “Ta còn tưởng ngươi không tới nữa.”
Tuy không có hảo cảm đối với hắn, cũng không biết hắn rốt cuộc là thân phận gì, nhưng một chuỗi hành vi của hắn, ít nhất chứng minh hắn là cùng một phe này với mình, cũng coi như là người một nhà.
Ai ngờ Nữ Bạt sau khi nhìn thấy A Ngốc, trong mắt hiện lên kinh hỉ, nở ra mỉm cười, nói: “Thì ra ngươi đã đi ra, ta vốn còn muốn đi cứu ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.