Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1618:




Hai tay Nhuế Lãnh Ngọc nâng mặt hắn, nói: “Anh thật sự nguyện ý?
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Nguyện ý, tuy sư phụ anh khẳng định sẽ mắng anh, nhưng anh nguyện ý!”
“Tương lai anh sẽ hối hận.”
“Sẽ không, anh vĩnh viễn sẽ không hối hận.”
Diệp Thiếu Dương tiến lên đi ôm chặt cô, hôn môi cô.
“Xi!” Chanh Tử nhịn không được cười một tiếng, lập tức bịt miệng lại.
Qua Qua cực kỳ tức giận lườm cô một cái, Chanh Tử vội vàng xua tay, “Không đúng không đúng, ta sắp cười rồi. Lão đại, lúc anh hôn Lãnh Ngọc tỷ, vì sao không thử hơi thở của chị ấy trước chứ!”
Cái gì?
Diệp Thiếu Dương giật mình một cái, đột nhiên nhớ tới cái gì, đưa tay đi thăm dò hơi thở của Nhuế Lãnh Ngọc.
Nhuế Lãnh Ngọc gạt tay hắn, nói: “Đừng thử nữa, em còn thở.”
Còn thở… Hoạt tử nhân là tuyệt đối không có thở!
Diệp Thiếu Dương đột ngột đè bả vai cô, “Em…”
“Em chưa chết.”
Cơn cuồng hỉ khổng lồ nhét đầy trong lòng Diệp Thiếu Dương, cổ họng nhất thời bị nghẹn. Nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn không yên tâm chế trụ cổ tay Nhuế Lãnh Ngọc, phóng thích cương khí tiến vào trong cơ thể cô, kiểm tra một phen, không có thi khí, một tia cũng không có! Đặc thù nhân loại không có chút thay đổi!
Thật sự chưa chết!
“Em…” Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, “Em lừa anh!”
“Không phải, em quả thật đã trúng một đòn của Vương Mạn Tư, bị thương nặng, chỉ cảm thấy cả người đờ đẫn, ngay cả hít thở cũng không có cảm giác, em cho rằng mình đã chết. Về sau vẫn là Chanh Tử phát hiện em có hơi thở, em nín1thở kiên trì một hồi, thiếu chút nữa thiếu dưỡng khí, em liền biết mình quả thực chưa chết.”
“Vậy em vừa rồi không nói!”
Nhuế Lãnh Ngọc hướng Chanh Tử nhìn lại, nói: “Đều là tiểu nha đầu này ra chủ ý, nói muốn cho anh cái kinh hỉ, còn có…”
Diệp Thiếu Dương ôm cổ cô, dùng miệng chặn miệng của cô, nước mắt tuôn trào, theo gò má hai người chảy xuống.
“Khụ khụ, giải tán giải tán, chúng ta đi xem xem có quỷ quái gì còn sót lại hay không.” Chanh Tử thè lưỡi, đẩy mọi người rời khỏi, đừng ở chỗ này làm bóng đèn.
Hôn một hồi, Diệp Thiếu Dương buông ra Nhuế Lãnh Ngọc, cao thấp đánh giá khuôn mặt của cô, nói: “Nói như vậy, thi khí của Vương Mạn Tư, cũng chưa tạo thành thương tổn đối với em? Sao lại thế?”
Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu, “Bản thân em cũng không biết, lẽ ra lấy tu vi của Vương Mạn Tư, là không có khả năng xuất hiện loại sai lầm này, từ bản thân em bị thương nặng đến xem, một đòn kia5của cô ta khẳng định là đã đắc thủ… Em cũng không biết vì sao mình sẽ không có việc gì, hơn nữa trong cơ thể một chút thi khí còn sót lại cũng không có, cái này quả thực không thể tưởng tượng.”
Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, nói tới, thi khí một khi vào cơ thể, chỉ cần nồng độ đủ cao, dương khí trong cơ thể sẽ lập tức bị xua tan, để thi khí thay thế, con người cũng trở thành cương thi hình thái sơ cấp: hoạt tử nhân.
Cho dù về sau đem thi khí trong cơ thể khu trừ, dương khí thuộc về chính người đó cũng không cách nào tìm về nữa, người cũng không cách nào hoàn dương nữa. Pháp sư ở trên kết cấu thân thể không có gì khác với người thường, chỉ là có thêm một luồng cương khí hộ thể, thi khí cường độ bình thường rất khó tiến vào trong cơ thể.
Nhưng Vương Mạn Tư làm một trong những phân thân của Nữ Bạt, dưới một chiêu tích tụ lực lượng, bất3luận kẻ nào cũng chịu không nổi. Huống chi lúc ấy cương khí của Nhuế Lãnh Ngọc bị áp chế, là ở dưới điều kiện tiên quyết không có bất cứ sức phản kháng gì trúng một đòn, ngay cả chính cô ta cũng tin tưởng đã giết chết Nhuế Lãnh Ngọc, cho nên, căn bản không tồn tại bất cứ thứ gì ngoài ý muốn.
Bởi vậy, chỉ có một loại khả năng: có cái gì hóa giải hoặc là triệt tiêu thi khí khủng bố, hơn nữa loại “vật” này nhất định ở trong cơ thể Nhuế Lãnh Ngọc.
Diệp Thiếu Dương lập tức nói ra loại suy đoán này của bản thân, Nhuế Lãnh Ngọc cũng tán thành, nhưng thật sự nghĩ không ra trong cơ thể của mình có cái gì có thể hóa giải thi khí.
“Nếu là anh, còn có khả năng, trong cơ thể anh có lệ khí, hẳn là có thể ngăn cản thi khí vào cơ thể, trong cơ thể em lại không có lệ khí như vậy tồn tại…”
Hai người thảo luận hồi lâu, cũng không nghĩ ra chân tướng, cuối cùng3Diệp Thiếu Dương nắm hai tay cô, cười nói: “Đã không nghĩ ra, tạm thời quên đi, trở về từ từ nghĩ tiếp, dù sao em hiện tại không có việc gì, đây là kết quả tốt nhất.”
Diệp Thiếu Dương đem cô kéo dậy, oán giận nói: “A Ngốc này đúng là tên lừa đảo, nói cái gì đang cắn nuốt lực lượng không gian, nhưng đến bây giờ cũng chưa xuất hiện.”
Lập tức triệu tập mọi người, làm chuẩn bị cho rời khỏi nơi này.
Ở trên mặt đất tìm được Hạng Tiểu Vũ, phát hiện trên người hắn bị dùng thi khí hạ một đạo phong ấn, không thể hành động cùng nói chuyện, lập tức mở ra cho hắn, thản nhiên nói: “Kết thúc rồi.”
Đối với người này, Diệp Thiếu Dương tuy cũng không oán hận và ghét bỏ, nhưng tất cả hắn hôm nay trải qua, cũng đều là gã gieo gió gặt bảo.
Hạng Tiểu Vũ từ trên mặt đất bò đến bên người Vương Mạn Tư, yên lặng nhìn bộ dáng sau khi chết của cô ta, vẻ mặt ngưng trọng mà phức tạp.
Vương Mạn5Tư trước khi chết nói một đoạn kia, với hắn mà nói, không thể nghi ngờ là một lần rung động thật sâu, hắn thật sự không ngờ, cho dù là sau khi bị mình bán đứng, trấn áp ba mươi năm, tình cảm của Vương Mạn Tư đối với hắn vẫn chưa thay đổi.
“Ta thật ra cũng thật sự thích ngươi, đáng tiếc, ngươi dù sao cũng là cương thi.”
Hạng Tiểu Vũ run rẩy vươn tay, vuốt ve khuôn mặt của cô ta. Đúng lúc này, Vương Mạn Tư chợt ngồi bật dậy, cắn một phát ở trên cổ tay hắn, dùng sức mút. Hạng Tiểu Vũ không giãy ra được, toàn thân nhanh chóng héo rút, trong chớp mắt biến thành một bộ da bọc xương, trên mặt còn duy trì bộ dáng kinh ngạc cùng hoảng sợ.
Diệp Thiếu Dương là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại, lao tới. Vương Mạn Tư đưa tay chỉ vào hắn, không gian phía trước nháy mắt vặn vẹo, vẫn như cũ là kết giới lực lượng không gian ngưng tụ, nhưng so với trước đó lại cường đại4hơn vài phần, Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời cũng không cách nào đánh vỡ.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy ba hồn bảy vía từ đỉnh đầu Hạng Tiểu Vũ bay ra, ngoài hồn phách bao lấy một tầng ánh sáng màu lam, hướng phía tây bay đi.
Từ trước tới giờ chưa từng gặp loại tình huống này, Diệp Thiếu Dương đoán đây có lẽ chính là lực lượng nguyền rủa, đem hồn phách của hắn mang đi tây phương địa ngục.
“Muốn đi!”
Vương Mạn Tư vươn ngón tay búng, một luồng khí chân không bao lấy hồn phách Hạng Tiểu Vũ, kéo đến trước mặt mình, lạnh lùng nói: “Ngươi tên gian tặc này, phá hư đại sự thi tộc ta, khiến ta đợi đủ ba mươi năm, có thể nào tha cho ngươi!”
Đem hồn phách cứng rắn nhét vào trong miệng mình, trực tiếp nuốt.
Một màn này, quả thực dọa ngây người đám người Diệp Thiếu Dương. Nhưng càng thêm kinh sợ còn ở phía sau:
Vương Mạn Tư chậm rãi lên tới không trung, dang đôi tay, từng tia từng luồng khí đen, từ trong vòng xoáy tinh vân dần dần biến mất bắn ra, từng chút một tiến vào trong cơ thể của cô ta.
Vương Mạn Tư nhẹ nhàng lay động thân thể, trong cơ thể truyền đến xương khớp ma sát phát ra tiếng “răng rắc”.
Cô ta đang khôi phục thân thể bị mình đả thương nặng!
Suy nghĩ này hiện lên từ trong đầu Diệp Thiếu Dương.
Vương Mạn Tư nhắm mắt, phía dưới mí mắt có thêm một ấn ký màu tím, môi cũng biến thành màu tím, giống như trình diễn viên vũ đài trang điểm khoa trương.
Một dấu vết như nốt ruồi chu sa, xuất hiện ở mi tâm cô ta, giống như một con mắt màu vàng sẫm, hàn quang tản ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.