Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 138: Ngũ quỷ bàn sơn trận




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu Mã liều mạng nghiêng người nhảy lên cao, dùng bả vai và giò của mình đè xuống Quỷ ăn thi, sau đó dùng thân hình nặng như trái bom một trăm ký sút bay con quỷ ra ngoài, khiến nó lơ lửng trên không trung một hồi lâu rồi mới rơi xuống đất.
Một tiếng nổ “Oành” vang lên, kim quang lập tức bắn thẳng lên trời, khiến cả người Quỷ ăn thi run rẩy, đau đến mức kêu rên một tiếng. Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã cùng cúi đầu nhìn, nhất thời tỉnh ngộ: Thì ra Quỷ ăn thi đã đạp phải mấy lá bùa trên mặt đất, cư nhiên bị sấm sét đánh trúng.
Diệp Thiếu Dương nhếch miệng cười cười, cảm thấy rất đắc ý vì mình đã sớm chuẩn bị tốt, lần thứ hai giơ bảo kiếm lên đâm về phía nó. Một kiếm của hắn trông hung hãn nhưng thực tế chỉ là hư chiêu, quả nhiên, Quỷ ăn thi e ngại thần uy bảo kiếm, lập tức lui về phía sau vài bước, kích phát uy lực của những lá bùa còn lại. Chẳng mấy chốc, dưới chân nó bất ngờ nổi lên một cơn gió xoáy thổi rung lắc người, nghiêng nghiêng ngả ngả đạp vào mấy lá Kinh lôi phù…
“Oành…oành…”, Quỷ ăn thi lại bị sét đánh trúng, đạp phải càng nhiều bùa hơn, nhất thời gió cuốn sét giật bao lấy thân hình nó, điên cuồng triển khai công kích.
Tiểu Mã nhìn đến há mồm trợn mắt: "Con mẹ nó, tiểu Diệp tử, cậu được lắm!"
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, phi thân tiến lên, bảo kiếm quét ngang người Quỷ ăn thi, một đạo thần lực hùng mạnh lập tức đánh nó văng về phía trước, bay ngang qua linh đàn, thân thể càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất.
"Đã chết?". Tiểu Mã ngơ ngác hỏi.
"Bị đánh quay về địa phủ.". Diệp Thiếu Dương cố sức hít khí, ngồi xổm xuống đất thu lại mấy lá bùa, giữ lại lần sau dùng tiếp, mỗi một tờ linh phù đều hao phí một luồng pháp lực, không thể lãng phí.
Tiểu Mã đi tới, không yên tâm hỏi: "Nó còn có thể quay lại không?"
"Đây là vé một chiều, không ai thỉnh, nó sẽ không quay lại!". Nói xong, Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt liếc cậu: "Tôi đã dặn cậu như thế nào, bảo cậu giả chết chờ nó tới trước mặt, tự động kích phát phù chú, căn bản không cần cậu động thủ, cậu đập đầu nó có ích lợi gì? May mà tôi phản ứng kịp, nếu không để nó ‘thịt’ cậu cho biết!"
"Lúc đó gấp quá, tôi lại sợ, hơn nữa cậu cũng không nói rõ ràng mà!". Tiểu Mã lúng túng cười cho qua chuyện, nói rằng: "Phải rồi tiểu Diệp tử, có phải tôi là người đầu tiên cầm gạch đập vào đầu Quỷ ăn thi không?"
Diệp Thiếu Dương tỉ mỉ suy nghĩ, đúng là như vậy. Hắn đảo mắt, nói: "Vậy thì sao?"
Quỷ ăn thi chạy về quỷ vực, đại bộ phận oán quỷ đều được siêu độ, trận pháp tuy vẫn tồn tại nhưng oán khí cuồn cuộn đã không còn, không bao lâu nữa sẽ tự tan rã; Diệp Thiếu Dương nhìn oán khí chậm rãi tiêu tan, tin tưởng chỉ cần qua vài ngày, oán khí sẽ tự động tan hết, thôn dân cũng sẽ khôi phục lại bình thường.
Thu dọn đồ đạc xong, hai người yên lặng rời khỏi Lương gia thôn, đi về phía đường núi.
Diệp Thiếu Dương gọi cho Tạ Vũ Tình, bảo nàng lái xe đến đón.
Hai mươi phút sau, Tạ Vũ Tình đã lái xe tới, cười tủm tỉm nhìn Diệp Thiếu Dương: "Ta đã tra ra được tư liệu về tên cổ sư kia rồi, ngươi muốn cám ơn ta thế nào?"
Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái: "Cô muốn tôi lấy thân báo đáp ư?"
"Làm như đẹp lắm ấy!". Tạ Vũ Tình liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, kín đáo đưa một tờ giấy cho hắn. Diệp Thiếu Dương vừa nhìn thì thấy đó là một tờ photo chứng minh nhân dân, ảnh chụp phía trên là một người hán tử, tuy rằng hình ảnh trên thẻ chênh lệch khá lớn với người ngoài đời thật, thế nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn nhận ra y chính là tên cổ sư kia! Mặt đen như than, vừa dài vừa nhiều tàn nhang.
"Chính là y, xấu trai như vậy, có hóa thành tro tôi cũng nhận ra!"
Tiểu Mã cũng ngó sang họ tên trên thẻ, đó là Kim Soái, xì một tiếng, nói rằng: "Mặt thì như chơi xì ke, tướng thì như heo mọi, lại còn đặt tên Soái (ca) nữa chứ, cha mẹ hắn đặt tên này không phải là làm người ta mắc ói sao?"
Diệp Thiếu Dương soi kỹ chứng minh nhân dân thì thấy tên Kim Soái này khoảng bốn mươi tuổi, là người Miêu tộc, hộ tịch tại một huyện thành nhỏ ở tỉnh Tứ Xuyên, chưa từng nghe thấy bao giờ.
"Bọn ta đã liên lạc với cảnh sát địa phương để đến thị trấn y điều tra, Kim Soái vốn là cô nhi, được tộc trưởng Miêu tộc nhận về nuôi, sau đó tộc trưởng chết sớm, hai mươi năm trước y rời quê hương, không thấy quay về, người trong trấn không biết y đi đâu, làm gì, còn chuyện sau đó như thế nào, bọn ta vẫn đang điều tra tiếp.”.
“Bọn ta đào được dưới khu vườn nhà y hơn mười cỗ hài cốt và thi thể, sau đó đối chiếu kiểm tra thân phận thì phát hiện đó là những thôn dân phụ cận đã mất tích, do đó bọn ta liền phát lệnh truy nã toàn thành cấp độ A đối với y. Không cần nói, toàn cục cảnh sát nhất định sẽ vận dụng tương đối cảnh lực để truy nã, y sẽ không thể trốn thoát."
Nói đến đây, Tạ Vũ Tình có chút lo lắng nhìn Diệp Thiếu Dương: "Ta hiện đang lo lắng, nếu như người của ta gặp phải y, không thể nổ súng, có biện pháp nào bắt sống y hay không?"
"Ba người trở lên, có thể thử nghiệm!”. Diệp Thiếu Dương nói: "Cổ sư am hiểu hạ cổ, không am hiểu đối mặt đấu tranh, hơn nữa Lục Nhãn Quỷ Đồng đã chết, y cũng không còn thủ đoạn gì có thể sử dụng, bất quá khi truy bắt nhất định phải chú ý, dùng dây thừng trói y thật chắc, không cho y có cơ hội đụng vào người, càng không thể ăn đồ ăn của y đưa!"
Tạ Vũ Tình gật đầu, nói: "Ta nhớ rồi!"
Diệp Thiếu Dương lại bổ sung: "Lúc cần thiết phải bắn chết, cứ mang thi thể trở về là được, tôi chỉ cần máu của y."
Tạ Vũ Tình không hiểu hỏi: "Bắn chết thì còn ai tiết lộ bí mật?"
Diệp Thiếu Dương khinh thường cười: "Ban đầu tôi còn tưởng rằng y là chủ mưu mọi chuyện, cho đến khi nhìn thấy Quỷ ăn thi, tôi mới biết, Kim Soái chẳng qua chỉ là một tên đồng lõa, chủ mưu thật sự là một kẻ khác."
Tiểu Mã và Tạ Vũ Tình trố mắt nhìn hắn: "Ai?"
"Không biết, thế nhưng Kim Soái không có khả năng đưa ngũ quỷ đến nhân gian, càng không thể thi triển Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, chủ mưu của tất cả chuyện này, tu vi tuyệt đối thâm sâu khó lường!"
Diệp Thiếu Dương lấy ra một tấm địa đồ chỉ vào bốn địa danh đánh dấu, nói rằng: "Dựa theo góc độ phong thuỷ học mà nói thì toàn bộ Thuấn Khôn Sơn là một dãy núi mạch dài, bốn địa phương nhìn như phân tán nhưng đều ở đúng ba điểm đuôi rồng, nếu như bày binh bố trận ở đây, trong phong thuỷ gọi là ‘Long vĩ tứ châm'..."
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Tạ Vũ Tình, hỏi: "Giả dụ có bốn cây kim cùng ghim vào cái đuôi của cô, cô sẽ như thế nào?"
Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: "Giả dụ cái gì, ta không có đuôi!"
"Ặc...". Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái, ánh mắt khẽ chuyển xuống dưới, nói: "Vậy thì đổi lại, nếu như có bốn cái tay cùng sờ vào cái mông của cô, cô sẽ như thế nào?"
"Biến thái!"
"Đúng, chính là bốn tên biến thái đang cấu mông cô!".
"Ta nói ngươi là biến thái!". Tạ Vũ Tình đỏ mặt mắng: "Ngươi giả dụ quá sức biến thái, mau nói trực tiếp kết quả đi!"
Diệp Thiếu Dương nhún vai, nói rằng: "Tôi đoán cô nhất định sẽ nhảy dựng lên, thế thì cái đuôi rồng bị đâm bốn cây kim này cũng sẽ đau đến mức nhảy dựng lên!"
"Giả dụ cái gì mà giả dụ, chả liên quan gì hết!". Tiểu Mã cười hắc hắc nhìn Tạ Vũ Tình: "Cảnh sát tỷ tỷ, tiểu Diệp tử đang cố ý đó..."
*****
Preview chương sau
Diệp Thiếu Dương vào phòng tắm rửa, rượu càng ngày càng thấm, người càng lúc càng mệt mỏi, lập tức ngã xuống giường để ngủ, vừa mới tiến vào mộng đẹp, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, ngồi dậy nghe thử, đích thực là đang gõ cửa phòng mình.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Thiếu Dương chính là tự lẩm bẩm, chẳng lẽ giờ này lại còn phục vụ? Vốn định không để ý tới, nhưng tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn hơn, Diệp Thiếu Dương phiền muộn kêu lên: "Đừng gõ nữa, không cần phục vụ đâu!"
Tiếng gõ cửa quả nhiên dừng lại, Diệp Thiếu Dương vừa nằm xuống, chợt nghe thấy có một âm thanh trầm thấp từ ngoài cửa truyền đến…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.