Cát Vũ quay lại nhìn Trần Trạch San, khẽ cười nói: “Cô Trần, cô đừng nói gì cả, ta sẽ không tức giận đâu.”
“Vũ ca, chẳng phải ngày đó chúng ta đã thoả thuận là sau này ngươi hãy gọi biệt danh của ta là San San, còn ta sẽ gọi ngươi là Vũ ca, sao giờ ngươi lại gọi ta là cô Trần thế?” Trần Trạch San giận dỗi cong môi nói.
Cát Vũ sững sờ một lúc, cảm thấy hơi lúng túng, không biết tại sao Trần Trạch San lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, không phải vừa rồi đang nói về hai người bác của cô sao?
“Thôi được, ta quên mất, sau này ta sẽ gọi cô là San San.” Cát Vũ nói xong, cảm thấy vẫn không quen lắm.
Nghe Cát Vũ nói thế, Trần Trạch San vui vẻ cười, nắm lấy cánh tay của Cát Vũ nói: “Được rồi, sau này ngươi nhớ gọi ta là San San, đừng bao giờ gọi ta là cô Trần nữa.”
“Ừ.” Cát Vũ gật đầu.
Thấy sắc mặt của Cát Vũ đã bình thản hơn rất nhiều, Trần Trạch San lập tức nói: “Vũ ca, ngươi sẽ không để bụng chuyện bác cả và bác hai của ta đắc tội ngươi đó chứ?”
“Ta đã nói rồi, ta sẽ không để bụng chuyện này, cô cũng đừng quá chấp nhất làm gì.” Cát Vũ nói.
Trần Trạch San gật đầu, khẽ nhíu mày, bất lực nói: “Đừng nói là Vũ ca, mà ngay cả ta đều không thích bác cả và bác hai này. Mấy năm nay đều là do ta và cha lo chuyện công ty, còn anh cả và anh hai chẳng thèm để ý gì cả. Ông nội đã lớn tuổi rồi nên cũng không nhúng tay vào nữa, còn bác cả và bác hai chỉ biết hàng tháng tới công ty lấy tiền, ngay cả hỏi thăm một câu cũng không có. Họ lấy tiền rồi ra ngoài ăn chơi đàng di3m, ông nội cũng không quản nổi bọn họ.”
“Cách đây mấy hôm, ông nội ta bệnh nặng, bác cả và bác hai cứ đến đây làm ầm ĩ chuyện chia tài sản, cha ta rất tức giận. Ông nội vẫn còn sống sờ sờ ra đó, thế mà bác cả và bác hai chẳng chịu tìm cách cứu chữa, chỉ chăm chăm đòi chia tài sản. Chính vì chuyện này mà ba anh em họ đã cãi nhau ầm ĩ đến mức muốn từ mặt nhau, nếu Vũ ca không cứu sống ông nội thì không biết họ sẽ quậy đến mức nào nữa.”
Cát Vũ chỉ lắng nghe và thỉnh thoảng gật đầu, hắn không quan tâm đến những chuyện này của nhà họ Trần lắm, cũng không muốn biết quá nhiều, bởi vì nó chẳng có ý nghĩa gì với hắn cả.
Sau đó Trần Trạch San nói: “Vũ ca, ta nói với ngươi nhiều như vậy, thật sự không có ý gì khác, ta chỉ muốn nói với ngươi rằng, cho dù bác cả và bác hai có ý kiến gì với ngươi, thì mong ngươi đừng giận lây qua người nhà họ Trần, ta hy vọng sau này chúng ta vẫn là bạn bè.”
Cát Vũ khẽ mỉm cười nói: “Chúng ta vẫn luôn là bạn. Chúng ta đã là bạn của nhau kể từ ngày cô tặng điện thoại cho ta.” Cát Vũ cầm điện thoại lên, quơ quơ trước mặt Trần Trạch San và cười nói.
Trần Trạch San bị Cát Vũ làm cho phì cười, không nói nên lời: “Vũ ca, ngươi thật dễ mua chuộc, chỉ cần một chiếc điện thoại đã mua đứt ngươi rồi. Nếu ngươi thích đồ gì thì ta sẽ tặng cho ngươi, hay là ta tặng cho ngươi một chiếc xe nhé, ngươi thích Ferari hay là Lamborghini?”
“Cái gì mà fe fe… cái gì mà ghi ni?” Cát Vũ không biết gì về xe hơi nên hoàn toàn mù tịt.
Trần Trạch San lại bị biểu cảm của Cát Vũ làm cho phì cười, nhìn Cát Vũ nói: “Vũ ca, ngươi như vậy trông thật đáng yêu, ngay cả hai loại xe này mà cũng không biết. Hai chiếc xe mà ta nói với ngươi, đều là hai loại xe thể thao cao cấp nhất, ngươi mà lái nó sẽ được hoàn vốn cực cao đấy.”
“Ồ, xe này có nhiều ưu đãi vậy sao? Ta lại thấy xe thể thao không bằng xe bus, không chở được nhiều người, không gian cũng chẳng rộng lớn.” Cát Vũ khinh thường nói.
Trần Trạch San càng không nói nên lời, thầm nghĩ trên thế giới này vẫn còn có người đàn ông không thích xe thể thao à. Có lẽ đây là thứ mà vô số đàn ông mơ ước có được, giờ tặng cho hắn mà hắn lại không cần, còn nói xe thể thao không bằng xe bus, thật sự khiến Trần Trạch San mở rộng tầm mắt.
Nói xong, xe đã nhanh chóng đến cổng trường đại học Giang Thành, Trần Trạch San và Cát Vũ trò chuyện rất vui vẻ, thấy Cát Vũ đã đến nơi mà cô vẫn còn lưu luyến không muốn rời đi.
Cát Vũ ra khỏi xe, vẫy tay với Trần Trạch San và nói: “Cô về đi, có chuyện gì cứ gọi điện cho ta. Chúng ta vẫn là bạn bè.”
Trần Trạch San cũng bước ra khỏi xe và gật đầu với Cát Vũ.
Cát Vũ nhanh chóng xoay người đi về phía quầy bảo vệ, Trần Trạch San nhìn bóng lưng Cát Vũ mà cảm thấy có một cảm giác không nỡ chia tay.
Nhưng không biết tại sao, cô mới gặp Cát Vũ chưa đến ba lần, tại sao lại nảy sinh tình cảm như vậy chứ, chẳng lẽ cô đã thích tên bảo vệ này rồi ư?
“Sao vậy?” Cát Vũ dừng bước, quay lại nhìn cô hỏi.
Trần Trạch San bước nhanh về phía Cát Vũ, đi thẳng đến bên cạnh hắn, sau đó bất ngờ nhón chân lên hôn phớt lên má hắn một nụ hôn.
Một mùi thơm xông thẳng tới khiến Cát Vũ cảm thấy toàn thân tê dại, tất cả các cơ trên người đều căng cứng.
Trời đất ơi, hắn lớn như vậy rồi nhưng chưa từng được ai hôn cả, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của hắn. Cát Vũ không ngờ rằng Trần Trạch San lại chạy đến hôn mình như thế.
Loại cảm giác này cũng không tệ lắm…
Mà sau khi Trần Trạch San hôn Cát Vũ xong, khuôn mặt cô cũng lập tức đỏ bừng, tim đập loạn nhịp, cô nhanh chóng quay người chạy ra xe, vừa chạy vừa nói: “Vũ ca, ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn cảm ơn ngươi hôm nay đã giúp ta dạy dỗ cho bác cả và bác hai một trận mà thôi, thật sự rất hả giận đó, hôm nào chúng ta gặp lại nhé…”
Nói xong, Trần Trạch San giống như chạy trốn mà chui vào trong xe lái đi mất.
Cát Vũ nhìn thấy xe của Trần Trạch San đã đi xa, đưa tay sờ lên má, lúc này vẫn còn cảm thấy hơi tê dại. Lúc đưa tay xuống thì phát hiện trên tay đều dính đầy son môi, nên vội vàng lau sạch sẽ, nếu để người khác nhìn thấy chuyện này thì bản thân hắn không thể nào giải thích nổi.
Đứng ở cổng trường được một lúc thì Cát Vũ quay lại quầy bảo vệ, tối nay hắn trực ca đêm nên không cần về nhà ngủ. Hôm nay Cát Vũ cũng muốn đi dạo một vòng trong trường, lần trước hắn định điều tra rõ chuyện ma quái tại nhà xác của khoa y, nhưng đã bị con trai của hiệu phó Lưu Kỳ làm gián đoạn, vừa hay tối hôm nay có thể thoải mái đi xem xét một vòng để xử lý chuyện này.
Ngay sau khi Cát Vũ quay trở lại quầy bảo vệ, thì mấy nhân viên đang làm nhiệm vụ đã nhìn hắn bằng nụ cười xấu xa.
Cát Vũ sầm mặt xuống, tức giận cười nói: “Mấy tên nhóc này cười cái gì vậy hả?”