Đám khói đen đó nhanh chóng bay đến bên cạnh Cát Vũ, biến thành hình người và dừng trước mặt hắn.
“Mọi chuyện thế nào rồi?” Cát Vũ nhìn những quỷ vật kia và hỏi.
Mấy quỷ vật liếc nhìn nhau, có vẻ hơi hoảng sợ, một trong những quỷ vật mặc áo xanh thấp thỏm nói: “Vũ ca… bọn ta đã làm hỏng chuyện này rồi.”
Cát Vũ nhướng mày, tỏ vẻ không vui nói: “Các ngươi có đạo hạnh cao như vậy mà không bắt được một tên yêu đạo bị trọng thương ư?”
“Vũ ca, đương nhiên bọn ta không sợ tên yêu đạo kia, chỉ là vừa mới đuổi theo lão ta chưa bao lâu, thì đột nhiên lão ta gọi một người đến giúp đỡ, đã cứu lão đạo kia đi rồi. Bọn ta còn bị tên kia tiêu diệt mất một huynh đệ, khiến nó bị hồn bay phách tán rồi, pháp khí trong tay tên yêu đạo kia rất lợi hại, khiến bọn ta rất kiêng kị… cho nên…”
“Giúp đỡ… tên yêu đạo kia đến từ đâu?” Cát Vũ nghi hoặc hỏi.
Trong căn phòng riêng của Đàm gia, Cát Vũ chỉ nhìn thấy có mỗi Hàn Vân đạo trưởng, chứ không thấy thêm người tu hành thứ hai nào, tên tới giúp này đến từ đâu chứ?
“Bọn ta cũng không biết, nhưng khi đuổi theo tên yêu đạo kia được nửa đường, thì đột nhiên nhảy ra một tngười, tên này không mặc đạo bào nhưng thủ đoạn vô cùng cao minh… Vũ ca, bọn ta đã làm hỏng chuyện này rồi, ngươi cứ xử phạt bọn ta đi.’ Lệ quỷ áo xanh chắp tay nói.
“Thôi bỏ đi, một khi đã như vậy thì chứng tỏ tên yêu đạo kia không đáng chết, các ngươi về đi.” Nói xong, Cát Vũ lấy Tụ Linh Tháp ra để mấy quỷ vật kia vào lại trong đó.
Tô Mạn Thanh cũng đã quen với việc nhìn thấy Cát Vũ nói chuyện với không khí, nên không ngạc nhiên lắm mà chỉ hỏi một câu: “Vũ ca, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”
“Bạn tốt, những người bạn tốt sống trong Tụ Linh Tháp này. Đã muộn rồi, chúng ta về nhà ngủ đi.” Cát Vũ cất Tụ Linh Tháp rồi cười nói.
Tô Mạn Thanh rất khó hiểu nhưng không hỏi thêm, Cát Vũ luôn tỏ vẻ bí hiểm như thế.
Hai người trò chuyện suốt một đoạn đường rồi đi ra khỏi con hẻm, định bắt taxi để về khu dân cư Cổ Lan.
Trên đường đi, Tô Mạn Thanh hỏi Cát Vũ, sau khi cô rời đi thì hắn đã đấu với đám người Đàm gia như thế nào.
Cát Vũ cũng không muốn nhiều lời, mà chỉ nói rằng sự việc đã được giải quyết ổn thỏa, hắn và Đàm gia đã đạt được thỏa thuận, sau này sẽ không liên quan gì đến nhau nữa.
Sau đó, Cát Vũ chợt nhớ lại những gì đã xảy ra với Tôn Vũ, nên mới hỏi cô là oan hồn của Tôn Vũ đã báo thù như thế nào.
Khi nhắc đến chuyện này, Tô Mạn Thanh vẫn còn sợ hãi, lập tức nói với Cát Vũ mọi chuyện đã xảy ra.
Cát Vũ suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Lữ Ngọc Long đã chết rồi à?”
“Ta cũng không rõ nữa, nhưng mặt đất đầy máu, hai chân của Lữ Ngọc Long đã bị chiếc xe cán nát. Cho dù hắn ta còn sống, thì phần đời còn lại cũng chỉ ngồi trên xe lăn thôi.” Tô Mạn Thanh nói.
“Xem ra lòng căm thù của Tôn Vũ đối với Lữ Ngọc Long quá sâu, cô ta không gi3t ch3t hắn ta, mà chỉ làm cho bị tàn phế suốt đời, có đôi khi chuyện này còn đau khổ hơn là chết nữa. Đây chính là kết cục của Lữ Ngọc Long, cũng là quả báo của hắn ta.”
“Nhưng như vậy cũng tốt, ta đã tính toán rồi, dương thọ của Lữ Ngọc Long chưa hết nên mệnh chưa tuyệt. Nếu Tôn Vũ gi3t ch3t Lữ Ngọc Long thì tự thân cô ta cũng không thể gánh vác được trách nhiệm này, nói không chừng còn không thể đầu thai làm người nữa.” Cát Vũ thản nhiên nói.
Tô Mạn Thanh cũng không hiểu những lời mà Cát Vũ đã nói lắm, lúc này có một chiếc taxi chạy tới, hai người lên xe đi thẳng đến khu dân cư Cổ Lan.
Trong xe, Cát Vũ cảm thấy trong lòng hơi bất an, không ngờ Hàn Vân đạo trưởng lại có thể nhặt lại được cái mạng từ những con quỷ vật lợi hại này. Phải biết rằng mấy con quỷ vật đó vô cùng mạnh mẽ, cho dù Hàn Vân đạo trưởng không bị thương mà đơn đả độc đấu với chúng, còn chẳng phải là đối thủ của bất cứ một con lệ quỷ nào.
Điều khiến Cát Vũ không dự liệu trước được là Hàn Vân đạo trưởng lại có người giúp đỡ, lại còn tiêu diệt được một con quỷ vật trong Tụ Linh Tháp, chắc chắn tu vi của người này phải rất cao rồi, rốt cuộc là ai nhỉ?
Nếu tu vi của kẻ đó cao hơn Cát Vũ thì Hàn Vân hoàn toàn có thể cho tên kia quay lại để đối phó với hắn.
Cát Vũ không thể hiểu được nên không nghĩ nữa, lát sau về đến khu dân cư Cổ Lan, hắn vào trong phòng mình tu luyện luôn.
Cửa xe sang trọng mở ra, quản gia Lưu điềm đạm xuống xe, đi thẳng về phía quầy bảo vệ.
Cát Vũ vươn vai và quay lại nhìn quản gia Lưu.
“Cát đại sư, ngài tan làm chưa? Ta đã ở đây đợi rất lâu rồi, giờ ngài có thể đi gặp gia chủ của ta chưa?” Quản gia Lưu cung kính nói.
“Ừ, đi thôi.” Cát Vũ gật đầu và đi về phía chiếc xe sang trọng.
Quản gia Lưu đang đi tới trước mặt Cát Vũ, thật sự không thể hiểu được, tại sao một người tài giỏi như Cát Vũ lại phải ở trường đại học Giang Thành làm một nhân viên bảo vệ nhỏ nhoi chứ? Lúc trước, trừ tà ở nhà họ Trần, gia chủ đã đưa cho hắn một trăm vạn, đủ để cho Cát Vũ tiêu xài trong mười năm rồi.
Hơn nữa, với khả năng hiện tại, nếu hắn muốn sống một cuộc sống sung túc thì quả thực rất dễ dàng, chỉ cần tùy tiện thi triển vài thủ đoạn thì tha hồ có tiền chui vào túi.
Ông ta nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được.
Thực ra không phải chỉ có quản gia Lưu không hiểu, mà rất nhiều người cũng không hiểu, trừ bản thân Cát Vũ ra, có lẽ không ai biết được nguyên nhân.
Khi đi tới bên cạnh chiếc xe hơi sang trọng, Cát Vũ có vẻ không hài lòng nói: “Ta nói này quản gia Lưu, sau này ông có đến tìm ta thì làm ơn dùng chiếc xe xấu xấu chút thôi, ông xem ai cũng đổ ra cổng trường nhìn ngó, suýt chút đã kẹt cổng trường luôn rồi, sẽ ảnh hưởng đến công việc của ta.”
“Vâng vâng... Cát đại sư, lần sau ta sẽ chú ý. Ta sẽ dùng chiếc Porsche mà nhà họ Trần dùng để mua đồ ăn đến gặp Cát đại sư.” Quản gia Lưu đáp lại.
Cát Vũ không biết nhiều về ô tô, nhưng khi nghe nói đó là ô tô để mua đồ ăn thì rất hài lòng, nhưng hắn không biết rằng chiếc xe mà nhà họ Trần dùng để mua đồ ăn cũng rất đắt tiền.
Xe chạy thẳng về hướng biệt thự nhà họ Trần, hơn một tiếng đồng hồ thì đến cổng, chưa kịp xuống xe, hắn đã thấy cổng biệt thự nhà họ Trần chật kín người, tầm vài chục người, đa số đều là người giúp việc.
Đứng ở phía trước đám người là một ông lão chống gậy, đầu tóc bạc phơ nhưng khí chất vô cùng nho nhã, Cát Vũ nhìn thoáng qua đã nhận ra người này chính là Trần Nhạc Thanh, gia chủ nhà họ Trần.