Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 83:




“Cái gì?”
Đàm gia khiếp sợ đến mức không có ngôn từ nào có thể diễn tả được.
Hôm nay Hàn Vân đạo trưởng còn ngồi trong này, vừa rồi còn đang bàn bạc làm thế nào để đối phó với Cát Vũ, thì hắn lại hiện ra ngay trước mặt, rồi đánh bại rất nhiều thủ hạ dưới tay ông ta, sao lại trùng hợp như thế chứ?
Ngoài khiếp sợ, Đàm gia còn nhìn Cát Vũ một lượt để đánh giá được kỹ hơn.
Hắn mặc đồng phục bảo vệ và trông chưa đầy hai mươi tuổi, đây đúng là tên bảo vệ mà Ô Nha đã nhắc đến nhiều lần trước mặt ông ta.
Không phải oan gia không tới cửa, Đàm gia chưa bao giờ nghĩ rằng Cát Vũ lại đi chơi với một đám con nhà giàu, thậm chí hắn còn xuất hiện ở ngay trong hang ổ của ông ta.
“Đàm gia, hắn chính là Cát Vũ, đội trưởng đội bảo vệ của trường đại học Giang Thành. Hắn chính là người đã đánh ta bị trọng thương mấy ngày trước.” Ô Nha tưởng rằng Đàm gia không nghe rõ, vội giải thích lại lần nữa.
Lần này, ngay cả Hàn Vân đạo trưởng ngồi bên cạnh cũng không thể bình tĩnh được, bèn tiến về phía Cát Vũ đánh giá.
Cát Vũ đã để ý đến vị đạo trưởng bên cạnh Đàm gia từ lâu, vừa rồi hắn còn phát ra khí tràng để thăm dò tu vi của tên đạo trưởng này.
Quả nhiên người trước mặt là một cao thủ, tu vi rất cao, nhưng điều khiến Cát Vũ cảm thấy kỳ quái đó là Hàn Vân đạo trưởng này ẩn chứa một cỗ tà khí khó tả, có vẻ như lão ta không phải là người tu đạo chân chính, mà chính là một người tu luyện tà thuật.
Tu vi của người này tuy cao, nhưng cũng không đủ cao để có thể hoàn toàn trấn áp hắn, muốn biết tu vi của lão ta đã đạt tới mức nào thì phải chờ lát nữa ra tay mới biết được.
Sau khi xác định người trước mặt là Cát Vũ, Đàm gia hơi bối rối, nhưng khi nghĩ đến Hàn Vân đạo trưởng có tu vi thâm hậu ở bên cạnh thì trong lòng ông ta lại lắng xuống.
“Ngươi chính là Cát Vũ, nhân viên bảo vệ gác cổng của trường đại học Giang Thành phải không?” Đàm gia đã biết mà vẫn cố ý hỏi.
“Ồ, Đàm gia tìm ta có chuyện gì vậy? Là muốn mời ta ăn cơm hay mời ta uống rượu đây? Nếu là mời ta uống rượu thì ta đề nghị đổi một chỗ khác đi, chứ rượu Mao Đài ở chỗ các ngươi không đủ mạnh, mùi vị cũng bình thường, nói không chừng là rượu giả cũng nên.” Cát Vũ trêu tức.
Đàm gia cười khà khà nói: “Ta không mời ngươi ăn cơm, cũng không mời ngươi uống rượu, mà muốn mời ngươi ăn bánh chẻo, buộc một khối xi măng vào người ngươi rồi thả chìm xuống biển cho cá ăn, ngươi thấy thế nào?”
“Đàm gia, lần đầu tiên gặp mặt mà chúng ta đã không thân thiện như vậy rồi, ngươi không sợ lát nữa ta sẽ đánh ngươi rụng răng, kêu cha gọi mẹ ư?” Cát Vũ cũng cười khà khà.
Đám người Lý Hoa Khang và Phạm Hạ đứng sau Cát Vũ há hốc miệng, toàn thân chết lặng.
Họ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không ngờ Cát Vũ lại dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với đại lão ở Giang Thành.
Hơn nữa lại có vẻ như không hề xem Đàm gia ra gì.
Bọn họ càng kinh ngạc trước bản lĩnh của Cát Vũ, vừa rồi hắn đã dễ dàng đánh gục toàn bộ thuộc hạ của Đàm gia ngã lăn quay trên mặt đất, bọn họ không ngờ nhân viên bảo vệ của trường đại học Giang Thành lại có bản lĩnh cao cường như vậy.
Ngay cả Tống Hồng Viễn đã từng nhìn thấy Cát Vũ ra tay cũng thấy không thể tin được. Lúc trước nhìn thấy Cát Vũ đánh người, nhưng bọn họ đều là một đám du thủ du thực không có bản lĩnh gì, còn đám người bên cạnh Đàm gia lại khác, đó đều là những kẻ liều mạng.
Đàm gia bật cười, như thể đang nghe Cát Vũ kể chuyện cười vậy, sau đó nói: “Cát Vũ, ta biết ngươi có bản lĩnh mới có thể đánh gãy tay thuộc hạ Ô Nha của ta, đó cũng chính là lý do mà ta tìm ngươi.”
“Ở Giang Thành, không có mấy người dám động đến ta, ngươi là một trong số đó. Ngươi đánh người của ta thì chẳng khác nào đánh vào mặt ta, nếu chuyện này truyền ra ngoài, thì sau này ta còn mặt mũi nào mà ở đây nữa? Cho nên hôm nay ngươi phải trả giá đắt, hãy quỳ trước mặt ta mà gọi ba lần Đàm gia, ta còn suy nghĩ sẽ tha cho ngươi một mạng. Giao dịch này được chứ?”
“Được đấy, được đấy. Cứ làm theo lời ngươi nói, ngươi cũng quỳ xuống lạy ta ba lạy, gọi ta là ông nội ba lần thì ta sẽ suy nghĩ lại mà tha cho ngươi một mạng. Ngươi thấy thế nào?” Cát Vũ trả lời lại đầy mỉa mai.
Trời đất quỷ thần hỡi, sao lại không biết sống chết thế nhỉ, cả thành phố Giang Thành này có ai dám nói chuyện với Đàm gia như vậy chứ?
Những người đi cùng Cát Vũ sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, tên khốn Cát Vũ, ngươi không muốn sống thì cứ tự làm một mình đi, đừng liên lụy đến mọi người.
Nói chuyện với Đàm gia thế này, đừng hòng có ai nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.
Đàm gia thẹn quá hoá giận, cơ thịt trên mặt khẽ run lên, rõ ràng là có ý định giết người, ông ta quay đầu nhìn Hàn Vân đạo trưởng bên cạnh, cung kính nói: “Hàn Vân đạo trưởng, người mà ta nhờ ngài đối phó đã ở đây, chính là người này, làm phiền rồi.”
Hàn Vân đạo trưởng chậm rãi đứng dậy, khẽ mỉm cười: “Không có gì…”
Đến lượt Hàn Vân đạo trưởng quay lại nhìn Cát Vũ, hơi cúi đầu thi lễ, chắp tay rồi nói Vô Lượng Thiên Tôn.
Vị đạo trưởng này khá lịch sự, xuất phát từ lễ nghĩa mà Cát Vũ cũng thi lễ đáp lại, miệng nói Vô Lượng Thiên Tôn.
Đây là cách mà các đạo sĩ chào hỏi nhau, khi người khác hành lễ với mình thì phải đáp lễ lại, bất kể đối phương là ai.
Thật ra Hàn Vân đạo trưởng hành lễ với Cát Vũ là để kiểm tra xem Cát Vũ có phải là người của tông môn đạo gia hay không.
Hiển nhiên Cát Vũ đã đáp lễ, điều đó cho thấy rằng hắn đúng là đệ tử của một môn phái nào đó.
“Bần đạo Hàn Vân, không biết vị đạo trưởng nhỏ này xưng hô thế nào?” Hàn Vân đạo trưởng tiếp tục thăm dò.
“Tiểu đạo Long Viêm.” Cát Vũ thản nhiên đáp.
Ban đầu Hàn Vân đạo trưởng còn rất bình tĩnh, nhưng khi nghe thấy Cát Vũ nói tên thì toàn thân run rẩy.
Trời ơi, chẳng lẽ lão ta đã nghe nhầm chăng?
Vai vế của chữ “Long” là một vai vế đặc biệt ở Mao Sơn. Trong hơn mấy trăm năm nay, vai vế của Mao Sơn là: Huyền, Thanh, Trần, Long, Đạo, Vân, Tùng…
Tiểu đạo trưởng trước mặt không chỉ là đệ tử của Mao Sơn, mà hắn còn có vai vế là Long.
Mà trên Mao Sơn, những đạo sĩ trẻ tuổi nhất có vai vế là Long thì ước tính đã hơn bảy mươi tuổi, đều ở cấp bậc sư gia.
Còn người thanh niên trước mặt chưa đầy hai mươi tuổi lại trâng tráo nói rằng hắn có vai vế là Long.
Đây... đây không phải là khoác lác sao? Khoác lác cũng quá rồi đó.
Nếu nói hắn có vai vế là Tùng thì Hàn Vân đạo trưởng còn cảm thấy tin tưởng vài phần.
Tuy nhiên, Hàn Vân đạo trưởng không biết rằng Cát Vũ chính là đệ tử thân truyền của Trần Duyên Chân Nhân, sư tổ gia của Mao Sơn, sau khi trăm tuổi mới thu nhận nên ở Mao Sơn, mặc dù có đạo trưởng đã trên năm mươi tuổi nhưng vẫn phải tôn xưng Cát Vũ là sư gia.
Vai vế lớn như vậy cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo Cát Vũ đã tìm một vị sư phụ có vai vế cực cao chứ.
“Tiểu đạo hữu, đừng chọc cười thêm nữa, ngươi còn nhỏ tuổi như vậy, sao có thể là vai vế Long của Mao Sơn được chứ, nói cho ta biết, ngươi là ai?” Hàn Vân đạo trưởng ráng kiềm chế, kiên nhẫn hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.