Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 70:




Cát Vũ luôn tỏ ra bình tĩnh, nay lại đáp trả lại hiệu phó Lưu khiến ông ta á khẩu.
Chưa kể Cát Vũ làm việc kiểu thần không biết, quỷ không hay. Cho dù có tìm mấy chai nước giải khát đó để kiểm tra, cũng chắc chắn không phát hiện ra thứ gì. Bởi vì Cát Vũ đang sử dụng một loại thuốc xổ đặc biệt, chỉ cần dính một chút trên ngân châm, đâm một một lỗ nhỏ trên chai nước giải khát là thuốc sẽ phát huy tác dụng.
Nhưng sau mấy tiếng đồng hồ, tác dụng của thuốc xổ sẽ bay hơi hoàn toàn, không để lại một chút dấu vết nào.
Nếu không phải vậy, Cát Vũ sẽ không tự tin đến thế, bởi vì hắn đã suy nghĩ ổn thỏa hết mọi đường lui rồi.
Hơn nữa, trong hoàn cảnh đó, gà bay chó sủa, toàn cảnh hỗn độn, khắp nơi toàn phân, ai còn có tâm trạng đi quan tâm mấy cái chai đồ uống kia. Có lẽ đã sớm bị bao phủ trong đống phân vàng tán loạn từ lâu rồi.
Cho dù có người thực sự nhặt được mấy cái chai đó, cũng chứng thực được Cát Vũ đã hạ thuốc xổ, vậy thì sao? Bây giờ đám người Lưu Kỳ đang đứng đây không thiếu tay chân, mọi chuyện vẫn bình thường.
Nghe được lời nói của Cát Vũ, Lưu Vĩ Tùng vừa tức vừa giận, nhưng cũng đành bất lực, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Mặc kệ như thế nào, xuất hiện chuyện này cũng là người làm đội trưởng đội bảo vệ như ngươi thất trách. Mau chóng thu dọn đồ đạc rồi cút đi!"
"Còn có nhân viên bảo vệ tên Chung Cẩm Lượng kia nữa, cũng nhanh chóng rời khỏi đây đi. Dám động thủ đánh sinh viên của trường, đại học Giang Thành chúng ta tuyệt đối không thể giữ lại loại bảo vệ này."
Chung Cẩm Lượng cảm thấy ớn lạnh toàn thân, như thể bầu trời sắp sụp đổ.
Tuy nhiên, Cát Vũ lại cười giễu một cái: "Họ Lưu kia, ông bao che cho con cái cũng rõ ràng quá nhỉ. Chỉ hươu bảo ngựa, bản lĩnh cắn ngược lại một cái cũng tốt thật đấy. Người động thủ đánh người lúc ấy rõ ràng là thằng con trai kiêu ngạo bướng bỉnh của ông. Chung Cẩm Lượng mới là kẻ bị đánh, rất nhiều người đã tận mắt chứng kiến ​​sự việc này. Ta cảm thấy ông nên giáo dục con trai của ông thật tốt, chứ không phải là đến đây tự rước lấy nhục. Nếu ông không nỡ thì ta có thể giáo dục giúp ông, không cần phải trả thêm phí...”
Lưu Vĩ Tùng bị Cát Vũ chọc tức mà nổi trận lôi đình, giơ tay chỉ vào Cát Vũ, tức giận nói: "Ngươi... hai người các ngươi nhanh lên, ta là hiệu phó ở đây, ta có tiếng nói cuối cùng, có quyền nhận cũng có quyền đuổi các ngươi, rời khỏi đây ngay lập tức!"
“Ha ha… Được, hiệu phó Lưu, đây là do ông bảo ta đi, vậy thì ông đừng hối hận.” Cát Vũ nói xong, quay đầu nhìn Chung Cẩm Lượng, trầm giọng nói: “Lượng Tử, chúng ta đi."
Chung Cẩm Lượng vẫn còn hơi sững sờ. Kể từ sự việc ngày hôm qua đến nay, hắn ta đã lo lắng không yên, cảm thấy đám người Lưu Kỳ bị Cát Vũ xử lý quá thảm, cha hắn ta sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới đầu bọn họ. Hiện tại xem ra, vẫn là trứng chọi đá. Cha của người ta là hiệu phó, nói mình cút đi là mình phải ngoan ngoãn cút đi, đây cũng là chuyện không có cách nào khác.
Do dự một lúc, Chung Cẩm Lượng gật đầu và đi về phía Cát Vũ.
Cùng lắm thì quay lại công trường dọn gạch một lần nữa, thà khổ sở mệt mỏi chút còn hơn ở đây bị khinh bỉ.
Nhìn thấy Chung Cẩm Lượng và Cát Vũ chuẩn bị rời khỏi đây, mấy người trong phòng bảo vệ vẫn không đành lòng, ngay cả đội phó Lý Quý cũng cảm thấy hơi khó chịu. Ban đầu Cát Vũ đã cướp đi vị trí đội trưởng đội bảo vệ của Lý Quý, trong lòng Lý Quý còn có chút không phục, thậm chí còn nhờ Hổ ca đến xử lý hắn. Nhưng sau đó sự thật đã chứng minh rằng Cát Vũ thực sự có khả năng làm đội trưởng đội bảo vệ, tốt hơn nhiều so với chính hắn ta.
Lý Quý bây giờ đã hoàn toàn phục Cát Vũ rồi.
Nhìn thấy Cát Vũ chuẩn bị rời đi, mấy nhân viên bảo vệ đều gọi đội trưởng Cát, vẻ mặt không nỡ.
Nhưng Lưu Kỳ cùng mấy người trong đội bóng rổ lại cười hắc hắc với đám người Cát Vũ. Lưu Kỳ còn cất lời châm chọc khiêu khích: "Mấy con chó giữ cửa còn dám đối nghịch với ta. Đây là kết cục chống lại ta, mau cút ra ngoài đi, đừng để cho ta nhìn thấy các ngươi nữa."
Chỉ là chưa đợi Cát Vũ và Chung Cẩm Lượng bước tới cửa, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bảo vệ, chặn đường của bọn họ.
“Đội trưởng Cát, ngươi đi đâu vậy?” Hiệu trưởng Vương đứng trước mặt mọi người.
"Hiệu trưởng Vương..."
Toàn bộ người trong phòng đều nhìn về phía hiệu trưởng Vương ở cửa, một số thì ngạc nhiên, một số thì kính sợ.
"Hiệu phó Lưu muốn đuổi bọn ta đi. Cát Vũ ta cũng không muốn nán lại trường đại học Giang Thành nữa. Trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy. Chẳng lẽ không có nơi nào cho Cát Vũ ta sống yên ổn sao?” Cát Vũ ngạo nghễ nói.
"Đội trưởng Cát, ngài không thể rời đi mà..." Vừa nghe thấy Cát Vũ nói như vậy, hiệu trưởng Vương níu chặt lấy cánh tay của Cát Vũ gần như cầu xin.
Khi mọi người nhìn thấy hiệu trưởng Vương đã hạ giọng, thái độ nhất quyết giữ lại Cát Vũ, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đặc biệt là đám người Lưu Kỳ đều nhìn nhau, trong lòng lập tức phát lạnh.
Hiệu phó Lưu Vĩ Tùng cũng mở to hai mắt với vẻ không tin.
Mấy nhân viên bảo vệ trong phòng bảo vệ ban đầu còn tưởng rằng Cát Vũ và Hiệu trưởng Vương có họ hàng xa, nhưng bây giờ, nhìn thái độ của hiệu trưởng Vương đối với Cát Vũ, xem ra không đơn giản chút nào. Đó không phải là thái độ đối với người thân, mà giống như vãn bối đối đãi với trưởng bối hơn.
Nhưng Cát Vũ chỉ mới hai mươi tuổi, hiệu trưởng Vương đã gần sáu mươi rồi cơ mà.
“Người ta cũng đuổi bọn ta đi rồi, ta nào có thể không biết xấu hổ, mặt dày mày dạn ở lại đây chứ.” Cát Vũ dửng dưng nói.
“Ai dám đuổi ngươi đi, ta sẽ cho người đó đi!” Hiệu trưởng Vương nói rất kiên quyết.
Trong lòng Lưu Vĩ Tùng run lên, hít sâu một hơi nói: "Hiệu trưởng Vương, ngài đây là..."
“Là ông bảo đội trưởng Cát đi à?” Thái độ của Hiệu trưởng Vương thay đổi một trăm tám mươi độ, căm tức trừng mắt nhìn Lưu Vĩ Tùng.
"Hiệu trưởng Vương, ngài hãy nghe ta nói, chuyện là như vầy. Đội trưởng Cát đã đầu độc trong đồ uống của các thành viên đội bóng rổ của trường, dẫn đến..."
"Nói bậy nói bạ!" Lưu Vĩ Tùng chưa kịp nói hết lời, hiệu trưởng Vương đã vô cùng tức giận ngắt lời ông ta, quát lớn: "Đầu độc ư? Ngươi nói cho ta biết loại độc nào đi? Không phải người vẫn còn đang êm đẹp đứng ở chỗ này sao?"
"Bảo vệ đó còn đánh người..." Lưu Kỳ đứng lên, ngập ngừng nói.
“Đánh người ư?” Hiệu trưởng Vương nhìn về phía Lưu Kỳ, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Ta thấy là ngươi đánh người mới đúng chứ nhỉ? Hôm nay ta đã xem được đoạn video do sinh viên ghi lại ngày hôm đó. Chính là tên nhóc ngươi ra tay đánh bảo vệ trước, bây giờ còn vừa ăn cắp vừa la làng.​​"
Lưu Kỳ đỏ bừng cả mặt, không biết phải tiếp lời như thế nào nữa. Có video là bằng chứng, chứng cớ vô cùng xác thực, quả thực không thể chối cãi, vậy nên hắn ta đành phải nhìn cha mình là Lưu Vĩ Tùng như cầu cứu.
Lưu Vĩ Tùng đương nhiên biết đức hạnh của con trai mình, vội nói: "Hiệu trưởng Vương, đứa nhỏ Tiểu Kỳ này đôi khi không hiểu chuyện..."
"Không hiểu chuyện ư? Đã lớn tướng bao nhiêu rồi, không phải con nít, chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm túc!" Hiệu trưởng Vương trầm giọng nói.
.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.