Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 63:




Nghe thấy động tĩnh trong phòng, quản gia lão Mã và chủ tịch Triệu vô cùng tò mò, bèn mở một khe cửa, lén nhìn vào trong phòng. Chỉ có Lili rụt rè và sợ hãi trước tình cảnh vừa rồi nên không dám xem, nhưng cũng đứng ở bên cạnh đám người chủ tịch Triệu.
Cảnh tượng vừa xảy ra đều được chủ tịch Triệu và lão Mã thu hết vào đáy mắt. Hai anh linh hung ác như thế cũng chẳng đấu lại được mấy chiêu với Cát Vũ, đã bị hắn thu phục, lập tức bội phục sát đất.
"Cát đại sư thật đúng là thần tiên hạ phàm mà. Nhanh như vậy đã thu phục hai con tiểu quỷ kia rồi. Lần này thật sự phải cảm tạ Cát đại sư. Nếu không, cái mạng này của ta chắc chắn đã bị con tiểu quỷ này ép chết rồi." chủ tịch Triệu tha thiết nói.
"Cảm ơn hay không thì không cần nói. Dù sao ta cũng là lấy tiền làm việc. Mọi chuyện nơi đây đã kết thúc. Ta về còn có việc phải làm, đến đây thôi." Cát Vũ nói xong rồi cất tất cả các pháp khí đi, khẩn cấp muốn rời khỏi đây.
Chủ yếu là do hắn nhận được một gốc sâm núi từ chủ tịch Triệu, Cát Vũ rất sốt ruột muốn trở về luyện thành yêu đan. Đây mới là ưu tiên hàng đầu.
Cát Vũ vừa chuẩn bị rời đi, chủ tịch Triệu đã đưa tay ra ngăn cản, nắm lấy cánh tay của hắn mà vội vàng nói: "Cát đại sư... Xin hãy đợi..."
“Ngươi còn việc gì?” Cát Vũ nghi ngờ hỏi.
"Cát đại sư, trước đây nghe ngài nói về chuyện sâm núi, ta cảm thấy hẳn là ngài biết về dược lý. Ngài xem thân thể của ta..." chủ tịch Triệu nói với vẻ mặt quẫn bách.
Cát Vũ cười hắc hắc, nhanh chóng hiểu được là chuyện gì đang xảy ra. chủ tịch Triệu hàng năm tửu sắc vô độ, giày vò cơ thể của mình không ít, ngày hôm qua lại dùng một miếng sâm núi khiến cơ thể hoàn toàn cạn kiệt. Chắc chắn là chủ tịch Triệu muốn hỏi làm thế nào để có thể phục hồi cơ thể, lấy lại oai phong năm xưa.
“Thân thể này của ngươi rất suy yếu, sợ rằng trong một chốc một lát sẽ không thể khôi phục được.” Cát Vũ nói.
"Cát đại sư, ngài có biện pháp nào không? Chỉ cần ngài giúp ta điều trị thân thể thật tốt, chuyện tiền bạc rất dễ bàn." chủ tịch Triệu kích động nói.
"Ta đã thu tiền của các ngươi, nể tình ngươi có thành ý như vậy, ta sẽ kê một đơn thuốc cho ngươi. Ngươi đến tiệm thuốc lấy thuốc, bảo người ta sắc lên cho ngươi, uống liên tục một tháng, tất sẽ khôi phục. Đơn thuốc này coi như là tặng cho ngươi." Cát Vũ nói.
"Cảm ơn... Cảm ơn Cát đại sư, ngài thật tốt quá, có tiện để lại phương thức liên lạc không? Nói không chừng về sau còn có chỗ cầu Cát đại sư ngài." chủ tịch Triệu nịnh nọt nói.
"Nếu muốn tìm ta, chỉ cần đến phòng bảo vệ của Đại học Giang Thành là được rồi. Không có trường hợp đặc biệt nào thì ta sẽ luôn ở đó." Cát Vũ nói.
Bên kia, quản gia Mã đã chuẩn bị sẵn giấy bút. Cát Vũ nhanh chóng viết một loạt hàng chữ dài ngoằng, cái gì mà đương quy, củ từ, vỏ quýt... Những thứ này đều là dược liệu bình thường nhất trong tiệm thuốc Đông y, đi đến đâu cũng có thể mua được, nhưng cần phải phối hợp với nhau thì mới có thể sinh ra hiệu quả.
Sau khi viết xong, Cát Vũ rời đi ngay lập tức. chủ tịch Triệu cầm lấy đơn thuốc như bảo bối, hưng phấn hồi lâu rồi cẩn thận cất đi, lại được quản gia Mã hỗ trợ, muốn đích thân tiễn Cát Vũ đi.
Khi bước tới cửa, ánh mắt của Cát Vũ dừng lại một chút trên người Lili đang mang vẻ mặt hoảng sợ. Ánh mắt của Lili nhìn về phía Cát Vũ lần này khác hẳn trước đó. Sự khinh thường và chế giễu trước đây bị cuốn đi hết, ngược lại thêm một chút vẻ kính sợ và ngưỡng mộ.
Một thiếu niên còn trẻ như vậy, chưa đến hai mươi tuổi, không tới nửa ngày đã kiếm được một ngàn vạn từ chủ tịch Triệu, còn lấy được một cây sâm núi trăm tuổi, thủ đoạn tróc quỷ hàng yêu càng khiến người ta kinh ngạc. Lili không bao giờ có thể ngờ rằng trên thế giới này lại có tồn tại một người kỳ lạ như vậy.
Lúc này, trên người Lili vẫn còn mặc bộ áo liền quần trước đó, mỏng như đồ ngủ trong suốt, nội y bên trong thấp thoáng lộ ra vóc dáng hoàn mỹ của cô ta. Cát Vũ hít một hơi, lại gần Lili rồi nói: "Khoảng thời gian gần đây đừng đến nghĩa trang, bệnh viện, nhà tang lễ và những nơi có âm khí cực nặng. Trong vòng một tuần, cơ thể cô sẽ hồi phục, nhớ cho kĩ."
Lili sợ hãi, vội vàng cung kính nói: "Cảm ơn Cát đại sư... tôi sẽ ghi nhớ."
Nói xong, cơ thể Cát Vũ lóe lên, lướt lên khỏi mặt đất, rời khỏi biệt thự của chủ tịch Triệu.
Cát Vũ không muốn dính líu quá nhiều đến chủ tịch Triệu, thậm chí không muốn để lại cả số điện thoại. Đây là một loại chán ghét trong lòng, nếu không phải vì chuyện sâm núi này, Cát Vũ hoàn toàn không muốn quan tâm đến loại chuyện xấu xa này của hắn ta.
Nhưng lần này Cát Vũ kiếm được kha khá. Ngoài gốc sâm núi vài trăm năm tuổi còn lấy được một ngàn vạn từ chỗ chủ tịch Triệu. Số tiền này đủ tiêu trong một thời gian rồi.
Trên đường, Cát Vũ bắt taxi, khi trở về ngôi nhà thuê chung với hoa hậu giảng đường Tô Mạn Thanh, sắc trời đã khuya, hơn hai giờ đêm.
Tuy nhiên, Cát Vũ ở dưới lầu đã thấy trong phòng vẫn sáng đèn, hẳn là Tô Mạn Thanh lo lắng khi mình đã khuya mà chưa về, sợ hắn phải mò mẫm vào phòng trong bóng tối nên đã bật đèn lên.
Cát Vũ thật sự cảm thấy hơi đau lòng cho em gái này, mấy ngày nay vẫn luôn bận rộn nhiều việc nên không nói chuyện được nhiều với cô.
Nghĩ đến đây, Cát Vũ cảm thấy hơi tự trách.
Hắn nhẹ tay nhẹ chân về phòng, phát hiện trên bàn vẫn còn cơm, phòng của Tô Mạn Thanh đã tắt đèn.
Cát Vũ cũng rất đói nên quét sạch đồ ăn trên bàn, sau đó trở về phòng mình, lấy gốc sâm núi ra, đồng thời đổ hết phần dược liệu đã chuẩn bị trước đó ra ngoài.
Sau đó, Cát Vũ tìm thấy cái lò để luyện đan trong phòng. Cái lò đó không to, chỉ bằng một quả bóng đá. Cát Vũ cho dược liệu vào lò theo liều lượng và dùng bùa lửa thúc giục. Ngay lập tức, cái lò tỏa ra một mùi thơm lạ thoang thoảng.
Cát Vũ ngồi xếp bằng đối diện với cái lò, cảm thấy đã đến lúc, hắn lấy Tụ Linh Tháp ra, bấm pháp quyết, trong miệng đọc chú ngũ. Chỉ thấy Tụ Linh Tháp màu vàng lóe lên, ngay sau đó có một tia sáng xanh chiếu vào trong cái lò.
Ánh sáng xanh lục đó chính là xà linh bắt được từ chỗ Trần Nhạc Thanh, đã được luyện hóa bằng nhiều loại dược liệu khác nhau.
Dưới sự thúc giục của bùa lửa, trong lò bắt đầu từ từ phát ra một luồng khí tức màu xanh lục, từ từ trôi ra ngoài.
Cát Vũ đang ngồi trước lò, hai tay bấm vào nhau niệm thần chú. Luồng khí tức xanh lục tỏa ra từ trong lò đều chui vào trong hơi thở của Cát Vũ, sau đó hắn nhắm mắt lại, không nhúc nhích, tiếp tục vận hành mấy vòng, khiến khí tức của xà linh kia khuếch tán trong cơ thể mình.
Tu hành không kể năm tháng, trong lúc bất tri bất giác, bầu trời bên ngoài đã sáng sủa. Khi Cát Vũ mở mắt ra, bên trong đôi mắt có ánh sáng vàng của hổ phách nở rộ, chợt lóe rồi biến mất, bỗng chốc cảm thấy trong cơ thể có lực lượng sục sôi bắt đầu khởi động quanh thân, mãi không dứt.
Chợt, Cát Vũ đứng dậy, đi đến chỗ cái lò, mở nắp ra, nhìn thấy một viên đan dược màu xanh lục cỡ quả cầu thủy tinh bày ra trước mặt mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.