Cát Vũ quay đầu nhìn Lăng Tuấn Hào và nói: "Ta e rằng bây giờ ông muốn rời đi thì quá muộn rồi."
Lăng Tuấn Hào sững sờ một lúc, ngây người hỏi: "Tại sao?"
Cát Vũ không giải thích nhiều, nhưng Hàn đại sư ở bên cạnh nói: "Ông Lăng có điều không biết, vừa rồi sư gia diệt một quỷ vật, hoàn toàn đã đắc tội đến quỷ vật ở nơi này, tức là đã tuyên chiến với đối phương, đôi bên sẽ không chết không ngừng."
Lăng Tuấn Hào nghe vậy thì sửng sốt. Biết sớm thì làm sao ông ta lại đi theo bọn họ vào vũng nước đục này chứ, thành thật ở nhà là được rồi.
Lăng Vân vội vàng bước tới an ủi: "Cha, cha đừng sợ, sư phụ con tài giỏi như vậy, nhất định sẽ không sao đâu, chúng ta cứ việc theo sau ngài ấy là tốt rồi."
Lúc này, Lăng Tuấn Hào mới nhớ đến tình huống hôm nay Cát Vũ thể hiện sức mạnh to lớn trong nhà của bọn họ, lá bùa đó bốc lên một quả cầu lửa to lớn, trái tim ông ta bỗng nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đúng vậy, sợ gì chứ? Có Cát đại sư ở đây, còn có Hàn đại sư đến từ Cảng Đảo và Hà đạo trưởng ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ có thể bảo vệ cha con mình chu toàn.
Cả nhóm đi theo sau Cát Vũ, tiếp tục đi về phía trước hơn chục mét, thì bất ngờ trước mặt lại xuất hiện một con yêu thiêu thân khác. Một người phụ nữ mặc váy dài trắng loang lổ vết máu, tóc tai bù xù, trong lòng còn ôm một đứa trẻ đứng chắn phía trước mọi người.
Người phụ nữ để tóc xõa và không nhìn rõ mặt, khẽ đung đưa rồi lẩm bẩm một mình: "Các ngươi có nhìn thấy con ta không? Các ngươi đã cướp con ta... trả lại con cho ta..."
“Đứa trẻ không phải ở trong tay ngươi sao?” Cát Vũ dừng bước chân lại, cười nói.
"Ngươi đã cướp con của ta... Trả lại cho ta..." Người phụ nữ kia đột nhiên trở nên điên cuồng, buông xuống gánh nặng trong tay, hai tay mở ra, lao về phía Cát Vũ.
Hà Vi Đạo lập tức bước tới, ném liên tiếp hai lá bùa giấy màu vàng ra, đánh trúng nữ quỷ áo trắng, hai lá bùa không lửa tự cháy nhanh chóng bay đến bên cạnh nữ quỷ áo trắng. Ai ngờ khi lá bùa đang bốc cháy chuẩn bị chạm vào cơ thể của nữ quỷ áo trắng, thì trực tiếp tắt ngóm.
Nữ quỷ áo trắng không dừng lại, tiếp tục lao về phía Cát Vũ. Bước chân Cát Vũ khẽ tách ra, hai ngón tay khép lại, bỗng chốc đâm về phía nữ quỷ.
Trảm Quỷ Quyết vừa tung ra, thân hình của nữ quỷ áo trắng tức khắc lắc lư trên không, hét lên một tiếng thê lương, bàn tay kia của Cát Vũ lóe lên ánh sáng vàng, lại đánh về phía nữ quỷ. Lúc này đây, nữ quỷ trực tiếp hóa thành một làn khói xanh, hồn phi phách tán.
Rất hiển nhiên, những quỷ vật này biết rằng mấy người Cát Vũ đều là người tu hành, nhưng chúng vẫn muốn ngăn cản bọn họ tiếp tục đi về phía trước, vậy Cát Vũ chỉ có thể không khách khí với chúng nó, trực tiếp đánh cho hồn phi phách tán.
Cát Vũ cũng biết rằng có rất nhiều quỷ vật ở đây, và lý do hắn muốn trừ khử những quỷ vật này là để giết gà dọa khỉ.
Sau khi tiêu diệt nữ quỷ áo trắng, Cát Vũ dẫn đầu đám người tiếp tục bước đi, nhưng chưa đi được mấy bước, Lăng Vân đột nhiên kinh hãi hét lên một tiếng, gọi Cát Vũ: "Sư phụ... Sư phụ... ở đằng kia có ma..."
Nói xong, Lăng Vân cảm thấy đèn pin trong tay rung lên, Cát Vũ nhìn theo ánh đèn pin, chỉ nhìn thấy ở hành lang đối diện, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một lượng lớn quỷ vật, có mấy chục con, có mấy con đang nằm trên lan can, có mấy con đang lơ lửng trên không trung, nhìn về phía bọn họ một cách hằn học.
"Phía trước... còn có phía trước..." Lăng Tuấn Hào cũng sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, hét lớn lên chỉ về phía trước.
Cát Vũ quay lại lần nữa, chỉ nhìn thấy một đám ma lơ lửng trước mặt bọn họ, nam nữ, già trẻ, đạo hạnh cũng không đồng đều, tất cả đều nhìn chằm chằm về phía bọn họ một cách ác độc.
"Sư... Sư gia... Ở đây nhiều quỷ vật quá... E rằng ba người chúng ta không xử lý được... Tốt hơn hết là lui ra ngoài trước rồi tìm cách..." Hàn đại sư của Cảng Đảo vừa nhìn thấy nhiều quỷ vật xuất hiện, thì lập tức kinh hãi. Từ khi vào nghề, gã chưa từng thấy nhiều quỷ vật hùng hổ xông tới, vả lại còn tụ tập đông đến thế.
Vẻ mặt của Cát Vũ hơi thay đổi, biết rằng mình đã giết hai quỷ vật liên tiếp nên chọc giận tất cả bọn chúng, chúng đang dự định cùng nhau đến đây bao vây tấn công bọn họ.
Lúc này, ngay cả Hà Vi Đạo cũng có chút hoảng hốt, nhìn về phía Cát Vũ rồi nói: "Tiểu sư thúc... chúng ta phải làm sao bây giờ? Nhiều quỷ vật như vậy, chúng ta không thể xử lý được..."
Cát Vũ không đáp lại, mà vươn tay vỗ nhẹ vào Tụ Linh tháp bên hông, những luồng khí tức đen đỏ liên tục bay ra, mênh mông cuồn cuộn, ước chừng có khoảng bảy mươi, tám mươi đạo khí tức đáng sợ bay ra từ Tụ Linh tháp, sau đó ngưng tụ thành hình dạng của nhiều loại yêu vật và quỷ vật khác nhau, đứng trước mặt Cát Vũ.
"Các ngươi hãy bắt tất cả những quỷ vật trong tòa nhà này, tạm thời bắt giữ tập trung cùng một chỗ. Một lát nữa ta có thời gian rồi sẽ nghĩ cách đối phó với chúng sau." Cát Vũ trầm giọng nói.
Những quỷ vật đó chắp tay với Cát Vũ, nói "Tuân lệnh", rồi nhanh chóng biến thành nhiều luồng khí tức khác nhau, trôi dạt về phía những quỷ vật đột nhiên xuất hiện trong tòa nhà.
Những quỷ vật kia đang nhìn chằm chằm vào đám người Cát Vũ như hổ rình mồi, nhưng sau khi nhìn thấy bảy mươi, tám mươi những quỷ vật đạo hạnh cực kỳ cao do Cát Vũ phóng thích, sắc mặt của bọn chúng đã thay đổi đáng kể.
Những quỷ vật trong Tụ Linh tháp có đạo hạnh rất cao, còn những quỷ vật trong tòa nhà này chủ yếu là cô hồn dã quỷ, cũng có một số lão quỷ có đạo hạnh tầm tầm, nhưng cực kỳ ít. Ngay khi bảy mươi, tám mươi quỷ vật và yêu vật này xuất hiện, những quỷ vật trong tòa nhà đã sợ hãi và la hét bỏ chạy tứ tung.
Bọn chúng không trốn thoát được, giữa các quỷ vật đều là cắn nuốt lẫn nhau để gia tăng đạo hạnh, quỷ vật trong Tụ Linh tháp hiển nhiên mạnh hơn bọn chúng rất nhiều, nếu bị bắt thì chỉ có một con đường chết.
Cảnh tượng khó khăn ban đầu được Cát Vũ giải quyết ngay lập tức, mọi người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm.
Đặc biệt là Hàn đại sư đã thực sự sợ hãi khi nhìn thấy những quỷ vật trong Tụ Linh tháp của Cát Vũ. Vừa nhớ lại cảnh đánh nhau với Cát Vũ ban ngày, bây giờ gã vẫn còn có chút sợ hãi. Đừng nói là Cát Vũ, chỉ cần hắn tùy tiện thả hai quỷ vật từ trong Tụ Linh tháp ra, thì đã có thể giày vò mình đến chết rồi. May mà gã chưa kết thù gì với vị sư gia này, nhanh chóng chịu thua, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Trong khi Hàn đại sư đang suy nghĩ về vấn đề này, Cát Vũ đột nhiên quay đầu nhìn gã và nói: "Hàn Dần, ngươi dùng la bàn có thăm dò ra điều gì bất thường không?"
Câu này khiến cho Hàn đại sư sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng cúi đầu nhìn la bàn, trong lòng tức khắc hít một hơi khí lạnh.