Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 457:




Thủ đoạn này vừa được thi triển thì thật khiến người ta có chút kinh ngạc. Mọi người nhìn thấy mấy đóa hoa kia đều nở rộ, cả đám đều trợn mắt ngoác mồm.
Đặc biệt là Lăng Tuấn Hào, người ở gần nhất với Hàn đại sư, trơ mắt nhìn mấy nụ hoa kia đồng thời nở rộ, hương hoa tràn ngập, lập tức thán phục sát đất, vội đứng lên cúi đầu, kích động nói: "Hàn đại sư thật sự là thần nhân, thuật pháp lợi hại như vậy chỉ sợ chỉ có thần tiên trên trời mới có thể làm được... Bội phục... Thật sự bội phục."
Hàn Dần mỉm cười, không nói nhiều mà nhìn về phía Hà Vi Đạo đang đứng bên cạnh, nói: "Mời".
Cát Vũ có phần kinh ngạc khi nhìn thấy thủ đoạn của Hàn Dần, thật ra thì thủ đoạn này cũng không có gì lạ, chỉ là dùng linh lực gắn vào bông hoa để hoa nở nhanh thôi, chắc là biết được một ít thuật khống chế hoa cỏ.
Đây là một thủ đoạn nhỏ, chút tài mọn, Cát Vũ cũng có thể "hạ bút thành văn".
Nhưng những người chưa biết lại cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, còn tưởng rằng đó là thủ đoạn cao minh đến cỡ nào.
Giờ phút này, Hàn Dần nhìn về phía Hà Vi Đạo, Hà Vi Đạo thì tiến lên hai bước, nhìn thoáng qua Cát Vũ, Cát Vũ chỉ cười không nói gì, Hà Vi Đạo bấm mấy pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm, sau đó hai tay đẩy về phía trước, một đám khí đen bao phủ lấy đóa hoa nở.
Khi đám khí đen này bao trùm lọ hoa, điều kỳ lạ đã xảy ra.
Chỉ nhìn thấy họ hoa kia héo rũ biến thành màu vàng với tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt không còn sức sống.
Hàn Dần đó có thể làm cho hoa nở trong chốc lát, còn Hà Vi Đạo lại làm cho hoa khô héo trong chốc lát.
Trận tỷ thí này có thể nói là ngang tài ngang sức, nhưng trong mắt mọi người, Hàn đại sư đến từ Cảng Đảo có phần nhỉnh hơn một chút, bởi vì ai cũng cho rằng không dễ gì khiến hoa nở, nhưng lại có rất nhiều cách khiến cho một lọ hoa khô héo.
Tuy nhiên, bọn họ không biết rằng thủ đoạn của Hà Vi Đạo thực sự mạnh hơn của Hàn đại sư.
Bởi vì của Hà Vi Đạo là một đám sát khí ngưng tụ trong đan điền, do đan điền thúc đẩy, nếu như đám sát khí này phun lên người thì e là sẽ có nỗi lo về tính mạng.
Tuy nhiên, Hàn đại sư gì đó cũng không phải chỉ có hư danh, thực sự có chút bản lĩnh.
Trong lúc nhất thời, hai người khó phân cao thấp. Hàn đại sư kia khẽ cười, đột nhiên lấy ra một chiếc quạt rồi mở ra, trên cây quạt kia vẽ hoa mận đỏ.
Một bàn tay Hàn đại sư cầm quạt, tay kia nhanh chóng bấm pháp quyết, khẽ vẫy chiếc quạt trong tay, ngay lập tức trên mặt quạt chợt xuất hiện một luồng khí tức màu hồng, nhất thời kéo khí tràng hơi dao động, khiến những người khác phải nín thở và mở to mắt.
Sau đó, chiếc quạt trong tay Hàn đại sư kia lại vẫy vẫy, một ít hoa mận trên quạt của gã đột nhiên bay về phía mấy người Trần Lão Đại đang ngồi.
Một bông hoa mận đột nhiên va chạm với tách trà của Trần Lão Đại khiến nó bay lên không trung, sau đó những bông hoa mận còn lại đồng thời bay tới đập mạnh vào trong tách trà.
Bỗng nhiên có một âm thanh giòn tan vang lên, tách trà bị hoa mận đập vỡ tung tóe trên mặt đất.
Hoa mận trên quạt đã biến thành hoa thật, lại còn có thể bay ra làm vỡ tách trà, chiêu này khiến mọi người kinh ngạc không nhẹ, người nào người nấy đều á khẩu, mắt chữ O mồm chữ A.
Sau khi chiêu này được thể hiện, Hàn đại sư nhanh chóng đóng quạt lại.
Thấy vậy, Cát Vũ gần như đã tính toán được trình độ tu vi của vị Hàn đại sư Cảng Đảo này, ước tính có thể đạt tới tu vi Tam Tiền hoặc là Tứ Tiền Đạo Trưởng. Gã đã ngoài ba mươi tuổi, còn là đệ tử ngoại môn của Long Hổ Sơn, người có thể đạt đến trình độ như vậy, quả thực có thể phô trương một phen.
Chỉ tiếc là mục tiêu khoe khoang của gã không đúng, gã không nên đắc ý mà khoe khoang trước mặt Cát Vũ.
Khi Hà Vi Đạo nhìn thấy thủ đoạn của Hàn đại sư này thì cũng có chút chột dạ. Đây đối với lão ta mà nói điều này đúng là rất cao minh.
Bấy giờ Hà Vi Đạo liếc nhìn Cát Vũ với vẻ thiếu tự tin, Cát Vũ gật đầu với lão ta, ra hiệu cho lão ta cứ thả lỏng.
Hà Vi Đạo hít một hơi thật sâu, nhanh chóng lấy trong người ra một thanh kiếm gỗ đào, lại bấm ngón tay niệm pháp quyết, trên thanh kiếm gỗ đào có những phù văn nhấp nháy với ánh sáng vàng rực rỡ, ngay sau đó, với một tiếng hét lớn từ Hà Vi Đạo, lão ta đâm thanh kiếm gỗ đào xuống sàn đá cẩm thạch.
Nếu một kiếm này đâm xuống, toàn bộ thân kiếm có lẽ sẽ cắm sâu xuống nền đá cẩm thạch cứng ngắc.
Một thanh kiếm gỗ thông thường có thể có sức mạnh như vậy thì cũng là thủ đoạn khó lường rồi.
Chỉ là không đợi Hà Vi Đạo thi triển ra, Hàn đại sư kia đột nhiên vung cây quạt trong tay lên, một trận gió cuồng bạo thổi về hướng Hà Vi Đạo. Hà Vi Đạo không có chút phòng bị, bị trận gió này thổi tới, lão ta chỉ cảm thấy đầu chùng xuống, thân thể lắc lư, loạng choạng lùi lại mấy bước. Lần này bị tiêu tán công kích, làm cho khí huyết của Hà Vi Đạo cuộn trào, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, không dễ dàng gì mới nhịn xuống được, chỉ là sắc mặt lại đỏ bừng vì nghẹn.
"Cụ Hà, đừng phá gạch nhà của ông Lăng chứ, nếu hỏng thì trông không đẹp chút nào. Chúng ta chỉ đang luận bàn bình thường thôi. Không cần phải vất vả như vậy..." Hàn đại sư kia thong dong nói.
"Ngươi..." Hà Vi Đạo bị Hàn đại sư này chơi một vố, trong lúc bản thân lão ta đang ngưng tụ linh lực, mà gã đã dùng một luồng gió tấn công lão ta, khiến lão ta không kịp phòng bị, suýt nữa ói ra máu, thế nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, lão ta không tiện phát tác, mặt đỏ bừng vì tức giận, trừng mắt nhìn Hàn đại sư.
Tuy nhiên, Hàn đại sư lại thu hồi ánh mắt, không liếc nhìn lão ta thêm một cái nào nữa.
Trong mắt mọi người, ai cũng đều có thể thấy thủ đoạn của Hà Vi Đạo không cao minh bằng Hàn đại sư kia.
Trên thực tế, nếu thật sự làm một trận đao thật súng thật, Hà Vi Đạo chưa chắc đã thua Hàn đại sư.
Cát Vũ nhìn thấy tất cả những điều này, trong lòng không khỏi trào ra một tia giễu cợt. Tốt lắm, một tên đệ tử ngoại môn của Long Hổ mà cũng dám giáp mặt làm nhục đệ tử ngoại môn của Mao Sơn, không cho ngươi một bài học thì còn tưởng rằng đệ tử Mao Sơn dễ bắt nạt đúng không?
Mấu chốt là thủ đoạn của tên này tương đối kém cỏi, lợi dụng lúc Hà Vi Đạo không chuẩn bị kỹ càng mà bí mật gài bẫy lão ta, Cát Vũ không chịu nổi chuyện này.
Những người còn lại không thể nhìn ra mánh khóe trong đó, nhưng Cát Vũ có thể nhìn thấu trong nháy mắt.
Sau khi Hà Vi Đạo ngồi xuống, Hàn đại sư kia lại nhìn về phía Cát Vũ, cười tủm tỉm nói: "Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta còn cần luận bàn nữa không?"
Hàn đại sư cho rằng mình đã thi triển ra những thủ đoạn này thì Cát Vũ không dám ứng chiến, nhưng không ngờ Cát Vũ lại mỉm cười nói: "Được, ta lại rất muốn lãnh giáo thủ đoạn của Hàn đại sư một chút, mời ngài trước."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.