Cát Vũ cũng nhận ra Nhạc Cường là một người đàn ông có khí chất, đối đãi với kẻ thù thì lạnh như băng, nhưng khi đối đãi với bạn bè thì lại nhiệt tình như lửa.
Sau khi làm rõ thân phận của Lê Trạch Kiếm, sự nhiệt tình lại càng tăng lên gấp bội, khiến Cát Vũ và Lê Trạch Kiếm không chịu nổi.
Lập tức ba người bọn họ dẫn người của Sơn Thành Song Sát lại, gom luôn cả những xác chết vào thành một đống, Cát Vũ lấy ra một tấm bùa ly hoả đốt sạch, miễn trừ hậu hoạ về sau.
Loại người này, chết thì chết, không ai quan tâm, vốn dĩ chúng đã làm đủ mọi việc ác, thường lẩn trốn rất kỹ, người của phía chính phủ muốn tìm cũng không thấy, giết chúng cũng coi như trừ hại cho dân.
Nhưng chết một lúc nhiều người như vậy, lỡ bị phát hiện thì sẽ gây ra sự hoang mang không cần thiết, hơn nữa thi thể hư thối sẽ bốc mùi, dễ gây ra bệnh tật, tốt nhất nên phóng hoả đốt sạch.
Ngọn lửa màu xanh lam đã thiêu một đống thi thể.
Nhạc Cường nói: “Sơn Thành Song Sát này cũng coi như là địa giới của bọn sâu bọ trong giới tu hành, bình thường chúng đều tác oai tác quái, hại tính mạng người khác, ta cũng không xen vào. Hôm nay rơi vào tay ta, vậy chỉ có thể thuận tay trừ bỏ, tu vi của hai người này cũng không tệ, nếu để chúng sống, không biết còn hại biết bao nhiêu mạng người nữa.”
“Vẫn là Nhạc Cường đại ca có bản lĩnh cao minh, ta và Lê đại ca đánh nhau với chúng cả nửa ngày mà vẫn chưa giết được, ngươi chỉ cần một lát đã giải quyết hết rồi.” Cát Vũ cười nói.
“Đâu có, đâu có. Vốn dĩ hai người này không phải đối thủ của các ngươi, lúc ta xuất hiện thì chúng đã bị thương, linh lực đã bị tiêu hao rất nhiều, nên ta mới giải quyết chúng nhanh như thế. Nếu bình thường chúng đang mạnh thì sao ta có thể dễ dàng giết chúng như vậy được.” Nhạc Cường khiêm tốn nói.
Sau khi tất cả các xác chết đều bị thiêu rụi sạch sẽ, Cát Vũ vỗ Tụ Linh tháp để thu hồi những quỷ vật, đại yêu lại.
Nhìn thấy bản lĩnh của Cát Vũ, Nhạc Cường không khỏi kinh ngạc. Mang theo Tụ Linh tháp đánh nhau với người ta, quả thực lấy một chọi một trăm, không hổ là thánh khí của Mao Sơn.
Sau khi xử lý sạch những thứ đó, Nhạc Cường và vợ đưa họ trở lại khuôn viên nhà máy.
Lăn lộn cả một đêm, lúc họ quay về thì trời đã gần sáng.
Khi đến cửa nhà máy, Nhạc Cường gõ cửa sổ phòng bảo vệ, đưa cho hắn ta một xấp tiền, bảo hắn ta đến thị trấn mua chút đồ nhắm và thịt về càng nhanh càng tốt.
Bảo vệ làm sao dám không nghe theo lời của ông chủ, vì thế vội vàng đi ngay.
Ở góc đông bắc của khuôn viên nhà máy này có một tòa nhà ba tầng, là nơi ở tạm thời của Nhạc Cường và Y Nhan.
Một năm, hai người họ chỉ đến đây một hai lần, lần này gặp Lê Trạch Kiếm và Cát Vũ cũng coi như duyên phận.
Nghe Nhạc Cường nói, đây là ý của Y Nhan, vì mang thai nên cô muốn tìm một nơi vắng vẻ để ở lại vài ngày, tháng trước họ đã đến đây một lần, Y Nhan nhớ mãi không quên nên lần này đã quay lại, muốn ở nơi non xanh nước biếc này vài ngày, ở thành phố lớn đã chán ngấy rồi.
Tối nay vừa đến, mới ở không được bao lâu, hai người liền cảm thấy có điều gì đó không ổn, là quỷ vật và yêu vật do Cát Vũ thả ra đã khiến họ cảnh giác.
Yêu vật và quỷ vật trong Tụ Linh tháp không hề tầm thường, mỗi con đều có thể gây ra tai họa, Nhạc Cường tự hỏi, làm sao một thứ như vậy lại có thể xuất hiện ở nơi này.
Khi đó, hai người yên lặng chờ một lúc, liền nhìn thấy Cát Vũ và Lê Trạch Kiếm chạy ra khỏi nhà kho, đi về phía sân sau.
Hai người họ cảm thấy tình hình không ổn nên đi theo, cho nên mới xảy ra mấy việc sau đó.
Hắn ta cũng là kẻ tài cao lớn mật nên mới dám đưa Y Nhan ra ngoài, Nhạc Cường thầm nghĩ chỉ dựa vào địa vị giang hồ hiện tại của hắn ta, mà có người dám đến quấy rối trên địa bàn của mình, chắc chắn là ăn gan hùm mật gấu rồi. Cho dù không sợ hắn ta thì cũng phải kiêng nể Cửu Dương Hoa Lý Bạch chứ?
Nhạc Cường và Y Nhan mời hai người họ vào phòng khách, sắp xếp chỗ ngồi.
Lúc này, Cát Vũ và Lê Trạch Kiếm mới phát hiện ra không chỉ có hai người họ trong tòa nhà nhỏ này, Nhạc Cường còn dẫntheo hai người phụ nữ trung niên, có lẽ là người chăm sóc cho Y Nhan.
Ngay khi vừa ngồi xuống, đã có người pha trà bưng lên.
Mọi người hàn huyên một lúc, sau đó Nhạc Cường nói với Lê Trạch Kiếm: “Lê đại ca, chúng ta gặp nhau ở đây cũng coi như duyên phận, ngươi ở trong nhà máy của ta lâu như vậy, mà ta vẫn không phát hiện ra là thần kiếm. Nếu biết sớm hơn thì sao ta có thể để ngươi trông coi kho hàng chứ, đúng là lãng phí mà.”
“Nhạc Cường huynh đệ quá khách sáo rồi, ta chỉ là một kẻ lưu vong, bị người người đuổi giết, có thể có một chốn dừng chân đã tốt lắm rồi, ta cảm kích ngươi còn không kịp nữa là. Nếu không phải nhờ có ngươi nhận ta, thì phỏng chừng ta vẫn còn đang lang thang phiêu bạt khắp nơi.” Lê Trạch Kiếm cười nói.
“Lê đại ca, sản nghiệp của nhà họ Nhạc ta cũng không nhỏ, trải dài khắp Sơn Thành, Tứ Xuyên, Quảng Đông. Nơi này chỉ là một nơi nhỏ, nếu ngươi đã gặp ta thì chi bằng theo ta về Tứ Xuyên, giúp ta kinh doanh, sẽ tốt hơn ở kho hàng này, không biết ý Lê đại ca thế nào?” Nhạc Cương nghiêm túc.
Lê Trạch Kiếm mỉm cười bất lực nói: “Nhạc Cường huynh đệ, Lê mỗ ta chỉ có thể đa tạ ý tốt của ngươi, hiện giờ ta cũng không biết chắc về tình hình của bản thân, không chỉ người của Long Hổ Sơn đuổi giết, mà còn kết thù với Huyết Linh giáo. Thân phận của ta đã bại lộ, người của Sơn Thành Song Sát cũng đã chạy thoát một vài người, chắc chắn tin này sẽ đến tai của Huyết Linh giáo, chúng sẽ nhanh chóng tìm được đến đây. Ta ở cạnh ngươi, e rằng sẽ gây rắc rối, uống xong bữa rượu này, chúng ta núi cao sông dài, sau này có duyên gặp lại.”
Nhạc Cường đập bàn, hừ giọng: “Sợ đếch gì Huyết Linh giáo. Hồi đó lão mẫu của Huyết Linh giáo suýt chút nữa đã bị bọn ta gi.ết c.hết, đã phục tùng Cửu Dương Hoa Lý Bạch rồi, sau này tuyệt đối sẽ không dám trêu chọc đến bất cứ ai của Cửu Dương Hoa Lý Bạch nữa. Nếu ngươi ở đây, ta cam đoan sau này người của Huyết Linh giáo sẽ không dám động đến một sợi tóc của ngươi. Về phần Long Hổ Sơn kia thì hơi rắc rối một chút, dù sao người ta cũng là một tông môn, hơn nữa lại là đạo môn cao nhất của Hoa Hạ, thế lực rất lớn, nhưng chuyện này ta cũng có thể sắp xếp được, khiến cho người của Long Hổ Sơn không tìm được tung tích của ngươi.”