Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 446:




Nghĩ vậy, Cát Vũ bắt đầu cố ý tiếp cận lão già, mà lão ta cũng nhìn ra được ý đồ của Cát Vũ, liên tục thay đổi pháp quyết, khống chế người đất chặn Cát Vũ lại.
Vừa rồi bà lão kia dùng chỉ nhân hồn thuật, còn ông lão lại mượn địa sát lực biến đất đá thành người, vừa tiến công vừa phòng thủ.
Chẳng trách chúng lại là nhân vật số một trên giang hồ ở Sơn Thành này.
Cát Vũ đã đột phá vài lần, nhưng đã bị chặn lại bởi những tên người đất đó, mà bên phía Lê Trạch Kiếm cũng không khá hơn là mấy, y bị mấy thần hồn chiến tướng kia quấn lấy, tuy rằng trong chốc lát không rơi vào thế hạ phong được, nhưng cũng khó mà thoát thân.
Làm sao bây giờ?
Lúc này nhất định phải dùng lôi đình pháp để nhanh chóng giải quyết trận chiến trước mặt.
Nghĩ vậy, Cát Vũ bèn lấy bùa vân lôi ra, ném vào hai tên người đất kia.
Với một tiếng nổ kinh thiên động địa và một tiếng sấm rền vang mặt đất, một luồng điện màu xanh lam vụt qua, đánh xuống ngay giữa hai tên người đất, rồi nổ tung.
Hai người đất bị bùa vân lôi đánh trúng, đất đá bay tứ tung.
Rất nhiều sỏi đá rơi trúng người Cát Vũ.
Nhưng sau đạo bùa vân lôi này, hai tên người đất không ngưng tụ thành hình người nữa.
Hết thảy mọi âm tà vật đều e ngại lôi pháp lực, cho dù là quỷ quái cương thi gì đó, chỉ cần pháp lực đủ mạnh thì đều sẽ tiêu diệt được.
Nghĩ vậy, cuối cùng Cát Vũ cũng nắm được mấu chốt và biết cách tiêu diệt lũ người đất này.
Nhưng bùa vân lôi của Cát Vũ có hạn, khi hắn xuống núi, sư phụ chỉ đưa cho mấy chục lá, đã dùng bớt rồi, mà hắn lại chưa đủ năng lực để vẽ bùa vân lôi, giờ không thể lãng phí được.
Đồng thời, Cát Vũ cũng có thể nhìn ra được lão già sử dụng thuật pháp sẽ tiêu hao rất nhiều linh lực, dựa theo tình huống hiện tại, hắn hoàn toàn có thể gi.ết c.hết lão ta.
Chỉ cần một trong hai Sơn Thành Song Sát bị chết, người còn lại sẽ không còn đáng ngại nữa.
Lợi dụng lúc hai tên người đất đang tan rã, Cát Vũ sử dụng súc địa thành thốn thoát khỏi vòng vây của những người đất đó, áp sát lão già kia.
Lão già đang kết pháp quyết, chợt cảm thấy xung quanh mình có một luồng gió thổi qua, lão ta giật mình, theo bản năng né qua một bên, Cát Vũ liền xuất hiện ngay chỗ lão ta vừa đứng, chém ngang một kiếm nhưng bị hụt.
Lão già nhìn Cát Vũ bằng ánh mắt kinh ngạc, tên nhóc này thật sự không tầm thường, xem ra hắn nói mình là đệ tử của Trần Duyên chân nhân là thật, còn trẻ mà tu vi lại cao như thế, cả Hoa Hạ chỉ có vài người.
Thấy lão già thoát được, Cát Vũ lại tiến lên. Lão già lại hung hãn hơn, lấy Nhật Nguyệt Song Sát ra chiến đấu một trận sinh tử với Cát Vũ.
Lần này đơn thương độc mã, Cát Vũ chiến đấu ngày càng dũng mãnh hơn, nhưng lão già lại sợ sệt. Trong khi Cát Vũ đang chiến đấu, Lê Trạch Kiếm khẽ quát: “Tiểu diễn lục biến.”
Cát Vũ không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy bóng dáng của Lê Trạch Kiếm khẽ lắc lư, cảm giác như hoa mắt, xung quanh đều là hư ảnh của Lê Trạch Kiếm, giữa không trung nổi lên rất nhiều bóng của Kiếm Truy Hồn. Ngay lúc này, có ít nhất sáu bảy Lê Trạch Kiếm xông ra cùng với hơn mười bóng kiếm đang bay lượn xung quanh.
Khi Lê Trạch Kiếm vừa xuất chiêu, Cát Vũ đã nghe thấy tiếng la thảm thiết của bà già kia.
Không biết Lê Trạch Kiếm đánh trúng chỗ nào, chỉ thấy bà ta bay lên không trung rồi ngã nhào xuống đất, mà mấy thần hồn chiến tướng kia cũng bị chiêu này của y chém tan thành tro bụi.
“Bà ơi!” Lão già đang cùng Cát Vũ đánh nhau, thấy bà già bị thương, nhanh chóng vung Nhật Nguyệt Song Câu lên rồi chạy đến chỗ bà ta.
Lão ta chưa kịp đến gần bà già thì bỗng nghe thấy tiếng vỗ tay, hơn nữa nghe như có người đang tiến lại gần.
“Náo nhiệt quá, náo nhiệt quá... Không ngờ ở vùng núi hoang vu này lại được xem một cảnh tượng sống động như thế.”
Nghe vậy, Cát Vũ và Lê Trạch Kiếm đều sững sờ và nhìn về hướng giọng nói truyền đến.
Giọng nói xuất hiện đột ngột, có thể kết luận người này đã đến đây được một lúc rồi, nhưng bọn họ lại không phát hiện ra.
Có thể lặng lẽ đến gần mà không bị phát hiện, chắc chắn tu vi của người này không hề thấp.
Nhưng Cát Vũ không thể đoán ra người này là bạn hay địch.
Cát Vũ cảm thấy là địch nhiều hơn, vì đây là lần đầu tiên hai người đến Sơn Thành, chẳng có một người bạn nào ở đây cả.
Trong lúc nói chuyện, họ vừa nhìn thấy một người đàn ông trẻ, trông chừng hai bảy, hai tám tuổi, dắt một thiếu phụ xinh đẹp về phía họ. Người phụ nữ đang mang thai, có một vẻ đẹp cổ điển, mái tóc đen dài buông xõa ngang vai.
Cát Vũ lặng lẽ đến gần Lê Trạch Kiếm, thu hồi hai thần hồn về đứng bên cạnh hắn.
Mà hầu hết những kẻ do Sơn Thành Song Sát dẫn đến đều đã bị quỷ vật và đại yêu của Cát Vũ giết gần hết.
Sự xuất hiện của nam tử trẻ tuổi và thiếu phụ xinh đẹp đã khiến cho bầu không khí lặng như tờ.
Cát Vũ cũng lén liếc về phía Sơn Thành Song Sát, thì thấy biểu hiện của họ cũng giống như biểu hiện của mình, tất cả đều ngây người và cảnh giác.
“Các ngươi là ai?” Bà già đứng dậy, máu chảy ra từ khoé miệng, âm u nhìn về phía hai vợ chồng kia.
“Ta chính là chủ của nhà máy. Trước đó cả quỷ lẫn yêu các ngươi đã làm ầm ĩ trong nhà kho, sau đó lại chạy đến đây, nên ta muốn đi theo xem các ngươi là ai.” Người đàn ông kia mỉm cười nói.
“Sơn Thành Song Sát đang ở đây, đừng xen vào chuyện của người khác, biết điều thì cút ngay cho ta, đừng để phải đổ máu.” Lão già đe dọa.
“Nhan Nhan, chúng ta mới không xuất hiện một năm, mà đã có người dám nói chuyện với chúng ta như vậy rồi, các ngươi cho rằng Nhạc Cường ta dễ bắt nạt lắm sao?” Người đàn ông cười nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.