Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 431:




Bây giờ Cát Vũ đang ở trong trạng thái bùng nổ kỹ năng diễn xuất, hắn giả vờ vừa lo lắng vừa kích động, thậm chí trên trán còn toát mồ hôi.
Hắn nhìn Long Vân bằng ánh mắt đầy cảnh giác và bất an, nhưng Long Vân lại khẽ cười khẩy với Cát Vũ.
Trong lòng hắn ta thầm nghĩ, một tên bảo vệ nhỏ bé thì có thể lấy ra bao nhiêu tiền chứ? Cho dù nhà họ Trần giúp đỡ hắn thì có thể giúp đến chừng nào, chẳng phải chỉ là mấy ngàn vạn thôi sao?
Khoản tiền này thật sự chẳng đáng là gì so với nhà họ Lăng giàu nhất tỉnh Nam Giang.
Sau khi Lăng Vân ra giá năm ngàn vạn, Cát Vũ tỏ vẻ hơi lưỡng lự, ngưởi chủ trì buổi đấu giá cố tình tạo ra bầu không khí căng thẳng.
"Vị tiên sinh này đã ra giá năm ngàn vạn! Còn ai ra giá nữa không, nếu không thì viên đá quý này sẽ thuộc về vị tiên sinh này."
Đối phương đang định hô lên thì Cát Vũ lớn tiếng nói: "Khoan đã... Ta... Ta ra giá năm nghìn năm trăm vạn."
Khi Cát Vũ ra giá, hắn cố ý tỏ vẻ hơi do dự.
Lăng Vân nhất thời trở nên đắc ý, thầm nghĩ chỉ tăng thêm năm trăm vạn đã căng thẳng như vậy rồi, quả nhiên là tên nghèo khổ.
Lăng Vân cười khẩy, tiếp tục giơ tấm bảng trong tay lên nói: "Sáu nghìn năm trăm vạn."
Đây không chỉ là mức giá trên trời, thật sự cao đến mức không hợp với lẽ thường, khiến mọi người ngạc nhiên đến nỗi không thể phát ra tiếng thổn thức.
Báo giá xong, Lăng Vân cực kỳ đắc ý nhìn về phía Cát Vũ lần nữa, bắt chéo chân, liên tục đung đưa.
Lúc này, Trần Nhạc Thanh cũng mơ màng, không biết viên đá này có gì đặc biệt, nhưng thấy vẻ mặt bất an của Cát Vũ, ông ta liền cổ vũ: "Cát đại sư, không sao đâu, chỉ cần ngài thích, dù giá cao đến cỡ nào ta cũng sẽ mua cho ngài, nên ngài cứ đấu tiếp đi."
Cát Vũ nghe xong thì cảm kích gật đầu với Trần Nhạc Thanh, cắn răng hô: "Tám nghìn vạn!"
Một lần tăng thêm một nghìn năm trăm vạn, mắt thấy đã xấp xỉ một trăm triệu, nhưng chỉ là một cục đá thôi mà, cho dù là viên ngọc lớn như vậy, cũng không có giá cả trăm triệu.
Sau khi bán ra sẽ không lời được bao nhiêu.
Trong lòng Lăng Vân cũng không khỏi run lên khi nghe Cát Vũ báo giá.
Mặc dù đối với nhà họ Lăng, tám nghìn vạn cũng không đến nỗi tổn thất nặng nề, nhưng nó vẫn là khoản tiền quá lớn.
Lăng Vân liếc nhìn cha mình, nhưng Lăng Tuấn Hào không nói gì, mà chỉ liếc nhìn viên đá to bằng chậu rửa mặt ở gần đó. Bây giờ, người sành sỏi như Lăng Tuấn Hào cũng không nắm chắc, rốt cuộc đây là thứ gì mà đáng để Cát Vũ liều mạng như vậy.
Trong lúc ông ta do dự, Lăng Vân đã vội báo giá chín nghìn vạn.
Còn thiếu một nghìn vạn nữa là được một trăm triệu.
Mọi người có mặt ở đây đều nín thở nhìn Cát Vũ và Lăng Vân cạnh tranh giá.
Báo giá xong, nụ cười trên mặt Lăng Vân cũng dập tắt, hắn ta đang đợi Cát Vũ, nếu Cát Vũ ra giá một trăm triệu thì hắn ta sẽ không đấu nữa, dù món đồ này tốt đến đâu, mặc kệ là vàng hay ngọc, hổ phách hay mã não cũng không đáng giá một trăm triệu.
Mặc dù gia đình Lăng Vân giàu có, nhưng hắn ta không phải là kẻ ngốc, mà chỉ muốn tranh giành một tý thôi.
Cho dù hắn ta không lấy được thứ này, cũng gây ra rắc rối lớn cho Cát Vũ, khiến trong lòng hắn buồn bực. Rõ ràng có thể mua món đồ này với mức giá chưa tới một nghìn vạn, nhưng lại bị hắn ta đẩy lên gần một trăm triệu, hắn cứ đợi mà khóc đi.
Nhưng lúc Lăng Vân ra giá chín nghìn vạn, Cát Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xuống.
Trông có vẻ không muốn đấu nữa.
Trần Nhạc Thanh ngồi bên cạnh vội nói: "Cát đại sư, sao ngài lại không ra giá nữa? Ngài cứ yên tâm, hôm nay mặc kệ món đồ này có giá bao nhiêu, ta cũng sẽ trả cho ngài."
“Không cần đâu, món đồ này đã được đẩy lên với mức giá trên trời rồi, dù đẩy lên nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả.” Cát Vũ thở dài.
Lúc này, Trần Nhạc Thanh cũng thở dài, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.
Trần Trạch San ngồi bên cạnh động viên: "Tiểu Vũ ca, nếu ngươi thật sự thích thì cứ mua đi. Nhà họ Trần bọn ta vẫn có thể chi trả số tiền đó."
Cát Vũ mỉm cười với Trần Trạch San, nụ cười này hơi thần bí khiến Trần Trạch San nhất thời sửng sốt, không biết tại sao Cát Vũ lại cười, trông có vẻ hơi tinh nghịch, thậm chí còn che giấu chút xảo trá.
Thấy Cát Vũ không tăng giá nữa, Lăng Vân liền nở nụ cười đắc ý.
Như thể hắn ta đã hoàn toàn đánh bại Cát Vũ.
Sau khi đưa ra mức giá chín nghìn vạn, người chủ trì hô lên mấy lần, còn cố ý nhìn về phía Cát Vũ, thấy Cát Vũ hoàn toàn không có phản ứng gì, bây giờ mới gõ búa quyết định, đưa viên đá màu đen cho Lăng Vân.
Lăng Vân vênh váo đi lên, lấy ​​thẻ ngân hàng ra thanh toán, rồi ôm viên đá đen thui, ưỡn ng.ực ngẩng cao đầu quay về chỗ ngồi.
Lúc đi qua người Cát Vũ, hắn ta còn khiêu khích nhìn Cát Vũ, như đang nói, một tên nghèo hèn như ngươi cũng xứng tranh giành đồ vật với ta ư.
Sau khi trở lại chỗ ngồi, Lăng Vân lật qua lật lại, quan sát tỉ mỉ viên đá, Lăng Tuấn Hào cũng sáp tới xem.
Nhưng hai cha con lật qua lật lại, quan sát kỹ mấy lần, thật sự không phát hiện ra chỗ nào khác thường.
Như thể đây chỉ là một viên đá bình thường.
Trần Nhạc Thanh cũng quay đầu lại nhìn viên đá màu đen, hơi khó hiểu hỏi Cát Vũ: "Cát đại sư, trong lòng lão phu rất khó hiểu, rốt cuộc viên đá này có chỗ nào khác thường, khiến ngài phải tốn nhiều tâm tư như thế, liệu ngài có thể nói cho lão phu biết được không?"
Nghe Trần Nhạc Thanh hỏi như vậy, ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía Cát Vũ, nhất là hai cha con Lăng Vân đều vểnh tai lên nghe.
Nhưng Cát Vũ chỉ khẽ cười nói: "À... Con người đều có lúc nhìn lầm, ban nãy ta chỉ nhìn từ xa, còn tưởng đây là một viên ngọc nguyên vẹn, nhưng lúc cậu chủ Lăng cầm viên đá này đi ngang qua người ta, ta đã nhìn kỹ hơn, phát hiện ra mình đã đoán nhầm, đây chỉ là một viên đá bình thường, bên trên có khắc mấy văn tự thời xa xưa mà thôi. Cũng may lúc nãy ta không ra giá tiếp, bằng không sẽ lỗ nặng, ta cảm thấy viên đá này chỉ đáng mười vạn, bởi vì bên trên chỉ có khắc mấy chữ kia."
Nghe Cát Vũ giải thích xong, cha con nhà họ Lăng đều suýt hộc máu.
Trần Nhạc Thanh và Trần Trạch San ở bên cạnh cũng không khỏi líu lưỡi.
Không ngờ một viên đá như vậy lại đấu tới chín nghìn vạn, trong khi nó chỉ đáng mười vạn. Bỏ ra chín nghìn vạn để mua một viên đá chẳng có tác dụng gì, hơn nữa còn xấu như thế, đặt ở trong nhà trang trí cũng cảm thấy chướng mắt.
Nghe Cát Vũ giải thích xong, cha con nhà họ Lăng đều sắp phát điên.
Tiền chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bọn họ đã bị người này chơi một vố.
Lăng Tuấn Hào nhất thời hừ lạnh, dứt khoát phất tay áo đứng dậy đi thẳng ra ngoài, rõ ràng đã nổi giận rồi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.