Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 420:




"Ta muốn đứng chung một chỗ với ai, ngươi là cái thá gì mà quản chứ?" Lôi Thiên Kiều xoay người khinh thường liếc mắt nhìn Trần Trạch Binh một cái, giống như cố tình chọc giận hắn ta vậy, còn bước hai bước đến gần Cát Vũ, ôm lấy cánh tay Cát Vũ.
"Ngươi còn không biết thân phận của mình hay sao? Đến cả nơi thế này ngươi cũng dám đến, nhanh chóng trở về làm chó giữ nhà đi, còn muốn bu bám đại tiểu thư của nhà họ Lôi, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga." Trần Trạch Binh chỉ vào Cát Vũ nói.
Cát Vũ vốn dĩ không để mấy người này vào mắt, nhưng thực sự tên Trần Trạch Binh này khiến cho hắn quá khó chịu, hắn cũng có thể nhìn thấy được, đúng là Trần Trạch Binh này có ý với Lôi Thiên Kiều, vì thế hắn mỉm cười, sau đó ôm lấy Lôi Thiên Kiều, nhìn về phía Trần Trạch Binh, nói: "Đúng rồi, con chó giữ cửa, con cóc, mấy từ này hình dung rất đúng đấy, nhưng mà ngươi muốn ăn thịt thiên nga cũng không được, có thể thấy ngươi còn không bằng con chó giữ cửa hay con cóc ghẻ luôn, đúng là đáng thương."
Tử trước đến giờ đều là Lôi Thiên Kiều bám lấy Cát Vũ, Cát Vũ vẫn luôn bất vi bất động, lần này, đột nhiên cánh tay Cát Vũ ôm lấy bả vai của Lôi Thiên Kiều, làm cho cô có cảm giác được sủng mà kinh sợ, vội vàng vươn tay ôm chặt lấy cơ thể của Cát Vũ, ngẩng đầu ngọt ngào nhìn về phía hắn.
Cát Vũ làm như vậy, đơn giản là muốn chọc tức tên đại thiếu gia kiêu ngạo của nhà họ Trần, chứ thực ra không có ý tứ gì khác.
Quả nhiên, Trần Trạch Binh bị Cát Vũ chọc giận rồi, đôi mắt đỏ lên, vốn muốn động thủ với Cát Vũ, nhưng nghĩ đến thân phận của chính mình, hắn ta vung tay vung chân với một bảo vệ ở chỗ này thì không hay lắm.
Vì thế, Trần Trạch Binh nhìn về phía quản lý đại sảnh, nói: "Còn thất thần gì nữa, mau đưa bảo vệ tới đây, kéo tên trà trộn này ra ngoài."
Quản lý đại sảnh không dám đắc tội đến cậu chủ nhà họ Trần, vội vàng ra ngoài gọi bảo vệ, lúc này, đột nhiên Lôi Thiên Kiều nói: "Ngươi dám ư? Tiểu Vũ ca là do ta đưa vào, hôm nay nếu ngươi dám đuổi hắn đi, ngày mai ta sẽ cho người bố trí phong thủy ngay tại cửa của khách sạn Giang Thành, khiến cho khách sạn của các người không còn một ai dám vào nữa."
Quản lý đại sảnh biết nhà họ Lôi làm gì, đây chính là thế gia về phong thủy, rất nhiều người có tiền và phú thương từ trước đến giờ đều có quan hệ tốt với nhà họ Lôi, có tiền có thế, đắc tội với nhà họ Lôi thì chắc chắn sẽ có kết cục thê thảm.
Chuyện này làm cho quản lý đại sảnh có chút khó xử, đứng ở nơi đó, cứ nhìn Trần Trạch Binh một lúc, rồi lại nhìn sang Lôi Thiên Kiều, không biết nên làm thế nào.
Trần Trạch Binh tức giận vô cùng, cũng bất đắc dĩ chỉ vào mặt Cát Vũ, nói: "Được lắm, tên tiểu tử nhà ngươi khá lắm, ngươi chờ đó cho ta."
Cát Vũ lạnh lùng cười nói: "Cần gì phải đợi, nếu ngươi tức giận, hiện tại cứ ra mặt đi, ta đây không nhìn nổi mấy kẻ chỉ dám nói lời độc ác, mà thực chất đến chó cũng không bằng."
Cát Vũ cũng không yếu thế, cố tình chọc giận Trần Trạch Binh, tuy hiện tại Cát Vũ không biết hắn ta có quan hệ gì với nhà họ Trần, nhưng vừa nghe hắn ta tên là Trần Trạch Binh, liền biết chắc chắn có liên quan đến Trần Nhạc Thanh.
Tại Giang Thành, nhà họ Trần là một gia tộc lớn, nếu không phải người của nhà họ Trần thì cũng không có khẩu khí lớn như vậy.
Từ trên xuống dưới nhà họ Trần đều chịu ơn lớn từ mình, đến cả lần đấu giá đồ cổ này, cũng là người của nhà họ Trần đích thân tới mời, nếu không nể mặt của Trần Nhạc Thanh, Cát Vũ cũng không đến mấy nơi không có chút nhàn hạ thoải mái này.
Đến cả Trần Nhạc Thanh còn cung phụng mình, thế mà sao nơi này lại có một tên nhóc con diễu võ gương oai trước mặt mình chứ.
Trần Trạch Binh lập tức phát hỏa, sao có thể lo lắng được nhiều điều nữa, gật đầu, cắn răng nói: "Được được được. Hôm nay ta không dạy cho ngươi một bài học, ngươi lại không biết được đại thiếu gia của nhà họ Trần là người thế nào."
Nói xong, Trần Trạch Binh xoa tay, xương cốt cả người kêu lên rắc rắc.
Mấy tên thiếu gia nhà giàu khác nhìn thấy Trần Trạch Binh tức giận, muốn động thủ với người trước mặt, ai nấy đều tỏ vẻ vô cùng lo lắng, bọn họ đang lo lắng cho Cát Vũ không biết tốt xấu này.
Bởi vì Trần Trạch Binh cũng không đơn giản, là một cao thủ quyền đạo, một khi hắn ta muốn động thủ, có lẽ răng của Cát Vũ sẽ rơi đầy đất.
Lôi Thiên Kiều nhìn thấy Trần Trạch Binh như thế, trong lòng run lên, nghĩ thầm, lần này đúng là Trần Trạch Binh không biết sống chết rồi, lại dám động thủ với Cát Vũ, với một thân đầy bản lĩnh của Cát Vũ, tùy ý nâng ngón tay cũng có thể ép chết hắn ta.
"Trần Trạch Binh, ngươi đừng động thủ, ngươi không đánh lại Tiểu Vũ ca đâu, cho dù mười người như ngươi xông lên cũng không phải đối thủ của Tiểu Vũ ca, hắn sẽ giết chết ngươi đấy." Lôi Thiên Kiều tốt bụng nhắc nhở.
Nhưng mà, Lôi Thiên Kiều còn chưa dứt lời, vừa nghe cô nói vậy, ngọn lửa tức giận trong lòng Trần Trạch Binh lại bốc lên ngùn ngụt, nói thế nào thì bản thân hắn ta cũng là cao thủ quyền đạo, không có đối thủ, thế mà Lôi Thiên Kiều lại khinh thường hắn ta, còn nói mười người như hắn ta cũng không thể đánh lại Cát Vũ, sao có thể chứ!
Càng như vậy, Trần Trạch Binh lại càng muốn chứng minh bản thân, lập tức đá một cước vào lồng ngực Cát Vũ.
Tốc độ của tên nhóc này rất nhanh, còn tưởng Cát Vũ sẽ không kịp phản ứng lại, một cước này ít nhất cũng khiến Cát Vũ phải nằm nửa tháng trên giường.
Nhưng Trần Trạch Binh lại đánh giá bản thân quá cao, một cước này của hắn ta cũng không hề chạm vào ngực của Cát Vũ, mà bị Cát Vũ túm lấy mắt cá chân, dọa Trần Trạch Binh nhảy dựng lên, chưa đợi Trần Trạch Binh phản ứng lại, Cát Vũ đã vung tay trực tiếp đánh bay Trần Trạch Binh ra ngoài, cả người ngã nhào ra mặt đất, trông vô cùng chật vật,
Động tĩnh bên này quá lớn, mọi người nhanh chóng vây lại xem.
Chỉ thấy cậu chủ nhà họ Trần, cao thủ quyền đạo, thế mà bị người ta đánh cho nằm sấp.
Đúng là quá mất mặt, Trần Trạch Binh nằm trên mặt đất ngớ người, sao chưa gì đã bị người ta đánh bay ra ngoài rồi.
Nhất định là sai sót, tuyệt đối là sai sót.
Trần Trạch Binh đỏ mặt, hét to một tiếng, lại đánh móc sau gáy Cát Vũ.
Cát Vũ mỉm cười nói: "Làm cái gì thế, một ít công phu mèo cào, lại nghĩ bản thân là thiên hạ vô địch rồi sao?"
Khi nói chuyện, Trần Trạch Binh lại đánh về phía Cát Vũ, một quyền hướng thẳng vào mặt hắn.
Nắm tay của Trần Trạch Binh chưa kịp dừng lại trên người Cát Vũ, một thanh âm từ rất xa truyền tới, thanh âm này mang theo sự hoảng sợ cùng với nỗi bất an, đồng thời còn có chút phẫn nộ.
Đám người tách ra, một đại mỹ nữ mang giày cao gót bước tới phía Cát Vũ.
Người tới không phải ai khác, chính là đại tiểu thư nhà họ Trần, Trần Trạch San.
"Đại ca, anh làm gì thế? Sao anh có thể động thủ với Cát đại sư chứ, nếu ông nội biết, chắc chắn sẽ đánh gãy chân anh đấy." Trần Trạch San tức giận nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.