Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 417:




Loại cảm giác này thật không tốt, Cát Vũ vội vàng thúc giục linh lực toàn thân, chống đỡ lại cảm giác lạnh lẽo cường đại này, trong lúc nhất thời cảm nhận được cảm giác nóng lạnh đan xen, băng hỏa hai bên đều nặng nề, dòng nước ấm va chạm với dòng nước lạnh, thật sự quá thống khổ.
Điều này khiến sắc mặt Cát Vũ cực kỳ khó coi, đến cả tài xế phía trước cũng nhìn ra Cát Vũ đang không bình thường, quan tâm quay đầu hỏi: "Người anh em, ngươi không sao đấy chứ? Có cần ta đưa ngươi đến bệnh viện không?"
Cát Vũ lắc đầu, cũng không trả lời lại, tiếp túc tìm cách xua đi sự lạnh lẽo của Thủy Cốt Tinh, tầm mười phút sau, tính âm hàn trong cơ thể mới từ từ rời khỏi, Cát Vũ cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Chẳng lẽ đạo trưởng của Long Hổ Sơn lừa mình, Thủy Cốt Tinh này không thể nào ăn được ư?
Chờ đến khi lực lượng này bị mình dùng linh lực đánh tan, sắc mặt Cát Vũ mới ổn hơn, lại cảm nhận Thủy Tinh Cốt bên trong cơ thể, nhưng dường như nó bị tiêu trừ luôn rồi.
Sau đó, Cát Vũ ngồi trên xe, nhắm mắt lại, lặng lẽ bấm pháp quyết, dùng đủ loại môn pháp môn thúc giục của Mao Sơn để thúc giục lực lượng của Thủy Cốt Tinh, nhưng cũng không thu hoạch được gì, không hề có phản ứng gì.
Lúc này, Cát Vũ lại nhớ tới lời của đạo trưởng Long Hổ Sơn, nói rằng Thủy Cốt Tinh cần phải có pháp môn đặc thù mới có thể thúc giục được, xem ra là thật rồi, nhưng phải sử dụng pháp môn gì mới được chứ.
Nếu không tìm ra pháp môn thúc giục Thủy Cốt Tinh này, chẳng phải Thủy Cốt Tinh sẽ chẳng có tác dụng nào hay sao?
Nghĩ vậy, Cát Vũ hơi buồn bực.
Đúng lúc này, xe chạy đến một cây cầu lớn, Cát Vũ bảo lái xe dừng lại, trả tiền rồi xuống xe.
Chờ đến khi xe rời khỏi rồi, Cát Vũ từ trên cầu nhảy xuống, nhảy vào trong nước, lại cảm nhận sức mạnh của Thủy Cốt Tinh, nhưng vẫn giống như vừa rồi, không có tác dụng quá lớn, nói thẳng ra là hoàn toàn vô dụng, Cát Vũ ở trong nước có thể nhìn rõ ràng mọi vật hơn, trừ chuyện đó ra, dường như không có gì khác với bình thường.
Sau khi cảm nhận được điểm này, Cát Vũ buồn bực, tìm nơi để đi lên, dùng chân khí hong khô quần áo, sau đó lại bắt một chiếc taxi trở về đại học Giang Thành.
Hai ngày nhàn rỗi không có việc gì, Cát Vũ cứ luôn xem xét chuyện về Thủy Cốt Tinh, đem tất cả mọi pháp môn học được ở Mao Sơn ra, nhưng vẫn không thể thúc giục được sức mạnh của Thủy Cốt Tinh, buồn bực không chịu được.
Buổi chiều hai ngày sau, Cát Vũ ngồi ở phòng bảo vệ, nhàn rỗi không có gì làm, bởi vì các sinh viên đều nghỉ đông rồi, trong trường học lúc này cũng không có ai cả, trừ những sinh viên ở quá lại, hoàn cảnh lại hơi khó khăn nên đã ở lại trường, những sinh viên khác đều trở về nhà đón năm mới.
Nhưng trong trường học lại không thể không có ai trông coi, Cát Vũ cũng phải đi trừ khử âm sát khí ở tòa nhà kia, cho nên chủ động ở lại.
Đến cả Tô Mạn Thanh cũng về nhà đón năm mới, căn phòng ở tiểu khu Cổ Lan trống rỗng, một mình Cát Vũ cũng không muốn ở lại trong đó.
Vốn dĩ Tô Mạn Thanh thấy một mình Cát Vũ ở lại cũng khá đáng thương, liền mời Cát Vũ cùng cô về nhà đón năm mới. Tô Mạn Thanh biết Cát Vũ mồ côi, một thân một mình, hiện tại cũng không biết sư phụ đã đi nơi nào, Cát Vũ chẳng có nơi nào để về cả.
Nhưng Cát Vũ lại uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Tô Mạn Thanh, chuyện về Thủy Cốt Tinh làm Cát Vũ không yên, hơn nữa chuyện trong tòa nhà Dương Lâu cũng khiến Cát Vũ bỏ ra một phần tinh lực.
Tuy rằng Tô Mạn Thanh cảm thấy hơi buồn, nhưng cũng không cưỡng cầu gì nhiều, liền nói với Cát Vũ mấy ngày nữa mình sẽ trở về đại học Giang Thành, nếu muốn đến nhà cô thì có thể đến bất cứ lúc nào, Cát Vũ liền đồng ý.
Cát Vũ đang vì chuyện của Thủy Cốt Tinh mà phát sầu, đột nhiên có tiếng ô tô dừng lại ở cổng trường học, sau đó liền nhìn thấy một chiếc ô tô lớn màu đỏ dừng lại ngay trước cổng trường, một bóng hình xinh đẹp mở cửa xe bước xuống, lập tức đi về phía phòng bảo vệ.
"Tiểu Vũ ca..."
Khi Cát Vũ còn đang trầm tư, một giọng nói quen thuộc rơi vào tai hắn.
Cát Vũ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trần Trạch San đã tới từ lúc nào rồi.
"San San, sao cô lại tới đây?" Cát Vũ ngẩng đầu nhìn Trần Trạch San nói.
“Đến năm mới rồi mà ngươi cũng không nghỉ ngơi à, ta chỉ biết ngươi ở nơi này thôi." Trần Trạch San cười rộ lên, bước tới bên cạnh Cát Vũ tìm nơi ngồi xuống.
Mấy ngày không gặp, thoạt nhìn Trần Trạch San đẹp lên rất nhiều, trang điểm tinh tế, đôi mắt to ngập nước hơi phiếm hồng, làn da trắng nõn nà, lộ ra khí chất của đại tiểu thư nhà giàu.
Cô ngồi bên cạnh Cát Vũ, Cát Vũ có thể ngửi được mùi nước hoa trên người cô.
"Cô đến đây chắc hẳn là có chuyện gì hả?" Cát Vũ suy nghĩ, nhìn Trần Trạch San hỏi.
"Đúng vậy, ngươi không đến nhà ta làm khách, ta cũng chỉ có thể đến đây tìm ngươi thôi." Cái miệng nhỏ của Trần Trạch San cong lên, hơi u oán nói.
"Nói đi, chỉ cần ta có thể giúp thì nhất định sẽ giúp, nể mặt đại tiểu thư nhà họ Trần, ta cũng sẽ không từ chối đâu." Cát Vũ nổi lên hứng trêu đùa.
Lúc này, trên mặt Trần Trạch San cũng hiện lên tia tươi cười, cô nói: "Thực ra cũng không phải có chuyện gì quan trọng, buổi tối hôm nay, lúc sáu giờ, Giang Thành có một buổi đấu giá đồ cổ, ông nội của ta lại cực kỳ thích đồ cổ, nhưng lại không hiểu biết nhiều về đồ cổ, cho nên muốn mời Cát Vũ đại sư sang xem giúp."
"Tiểu Vũ ca, ngươi đừng có khiêm tốn thế chứ, ta biết ngươi có thể mà, cho dù ngươi không biết về đồ cổ đi chăng nữa, đi tiếp thu thêm kiến thức cũng tốt, lần này hội đấu giá đồ cổ tụ hội rất nhiều nhân vật có uy tín của tỉnh Nam Giang, nghe nói lần này hội đấu giá còn có rất nhiều thứ đáng kinh ngạc, chưa từng nghe nói đến luôn. Hơn nữa, hội đấu giá còn có đầu bếp nổi tiếng của Châu Âu đến làm vài món điểm tâm, ngươi cũng có thể đến nếm thử." Trần Trạch San nói.
Cát Vũ không có hứng thú gì với đám đồ cổ lung tung rối loạn đó, nhưng nhắc đến đồ ăn ngon, Cát Vũ liền nổi lên hứng thú, còn có đầu bếp nổi tiếng của Châu Âu nữa, không biết đồ ăn sẽ thế nào đây?
Cát Vũ đúng là muốn tới nếm thử.
"Vậy được, ta sẽ tới xem một chút." Cát Vũ vui vẻ đồng ý.
Trần Trạch San vui mừng khôn xiết, sau đó lấy một tờ giấy mời từ trong túi ra đưa cho Cát Vũ, nói: "Đây là vé vào, đừng có làm mất nó nhé, lần này hội đấu giá nghiêm túc lắm đấy, thân phận của từng người đều phải được nghiệm chứng, không có vé là không được vào."
Cát Vũ cầm lấy tờ giấy mời kia, nghĩ thầm, có gì mà làm màu như thế chứ.
Sau đó, Trần Trạch San lấy một bộ tây trang ra, đưa cho Cát Vũ, nói: "Đây là đồ ta mua cho ngươi đấy, ngươi mặc vào xem có vừa với mình không."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.