Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 407:




Sau khi trò chuyện với Chu Nhã Đình thêm vài câu, Cát Vũ cúp điện thoại và cảm thấy nhẹ nhõm.
Đạo gia tu hành, họ để ý nhất chính là thuận theo tự nhiên, giúp mọi người làm điều tốt, có thể khuyên người khác hướng thiện cũng là một biểu hiện của tích luỹ công đức, làm nhiều việc thiện cũng là một cách giúp tu vi và cảnh giới tăng lên.
Tết sắp đến rồi.
Trước kia, Cát Vũ chỉ đơn giản là chúc mừng lão già kia, uống rượu, chém gió là qua ngày tết, tuy đơn giản nhưng rất ấm áp.
Đây là lần đầu tiên Cát Vũ rời xa sư phụ của mình. Lão già kia chỉ để lại một mảnh giấy rồi phiêu dạt đi đâu không biết, Cát Vũ đã cố gắng liên lạc với lão bằng bùa truyền âm nhưng cũng một đi không trở lại, không hề có tin tức gì.
Không biết có phải lão già đang cố ý trốn tránh mình hay không.
Cát Vũ luôn rất hoang mang về lai lịch của bản thân, cũng như thần thức mạnh mẽ ẩn chứa trong cơ thể, nếu không tìm được lão già đó, có lẽ cả đời này hắn sẽ không thể hiểu được.
Mà kể từ khi cùng Vạn La Tông trò chuyện, bên phía đó cũng không có tin tức.
Nói như vậy, Vạn La Tông cũng không phải toàn năng, với tu vi cao thâm như sư phụ, nếu lão thật sự muốn trốn thì sẽ rất khó để tìm ra.
Lão già này đã đi đâu nhỉ?
Cát Vũ nghĩ nát óc cũng không biết lão già đã đi đâu.
Đã sắp đến tết rồi, Cát Vũ đột nhiên nhớ đến vợ con của Lê Trạch Kiếm.
Nghĩ lại, những năm trước họ đều có Lê Trạch Kiếm bầu bạn, nhưng bây giờ vì trốn tránh sự truy sát của Long Hổ Sơn, không biết y đã đi đâu, cũng lâu rồi y không liên lạc với hắn.   
Cát Vũ còn nhớ trước khi Lê Trạch Kiếm đi, hắn đã cho y số điện thoại của mình, dặn khi tìm được nơi ở thì liên lạc, nhưng vẫn không có tin tức gì từ y, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng lẽ dọc đường đã xảy ra chuyện rồi ư?
Cát Vũ không dám nghĩ tới, chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến Tết, Cát Vũ mua một ít đồ Tết rồi đi thẳng đến Ngưu Gia Trang thăm vợ con của Lê Trạch Kiếm.
Khi đến nơi, trời đã xế chiều, Cát Vũ tay xách nách mang bước đến nhà của họ.
Vừa đến cổng thôn, Cát Vũ vẫn còn nhìn thấy những người của Long Hồ Sơn đang đi lại, nhưng lần này, có vẻ ít hơn vài người, chỉ có hai ba người đang đi lại quanh thôm. Khi nhìn thấy bóng dáng của Cát Vũ, bọn chúng chạy còn nhanh hơn cả thỏ, hiển nhiên là sợ hắn.
Xem ra người của Long Hổ Sơn cũng đang ăn tết, đã theo dõi gia đình Lê Trạch Kiếm lâu như vậy vẫn không có động tĩnh gì, ai cũng sẽ thấy tức giận chán nản.
Lê Trạch Kiếm biết lặn chăng?
Cát Vũ vừa bước đến cửa nhà của Lê Trạch Kiếm, chợt nghe thấy tiếng đánh chửi vọng ra.
“Không nghe lời này, còn lén chạy đi hả! Sau này còn dám nữa không?”
Đây là giọng của vợ Lê Trạch Kiếm, sau đó là âm thanh của một cây gậy đánh vào người, có lẽ là đánh Thuỷ Oa.
Cát Vũ hắng giọng, đẩy cổng bước vào, vừa vào trong đã thấy vợ Lê Trạch Kiếm đang cầm một cây tre đánh vào mông Thuỷ Oa.
Thuỷ Oa cũng rất cứng đầu, bị đánh nhiều như vậy mà vẫn không hé răng nửa lời.
“Chú Tiểu Vũ…” Thuỷ Oa cũng quay lại nhìn Cát Vũ, kích động nói.
“Hai mẹ con đang làm gì vậy?” Cát Vũ đi thẳng về phía họ và đặt tất cả đồ Tết trên tay xuống đất.
“Đến chơi là được rồi... Sao lần nào cũng mang nhiều đồ đến vậy...” Vợ Lê Trạch Kiếm hơi áy náy.
“Phải có chứ… Chị dâu, sao chị đánh Thuỷ Oa vậy, tên nhóc này rất ngoan mà.” Cát Vũ tò mò hỏi.
“Ôi, thằng nhóc này lỳ lợm lắm rồi, đã gây ra chuyện lớn, nếu không đánh chắc sau này nó coi trời bằng vung quá.” Vợ Lê Trạch Kiếm thở dài.
“Thuỷ Oa, tại sao cháu lại làm mẹ giận thế?” Cát Vũ nghiêm nghị nói.
“Chấu không có...” Thuỷ Oa ấm ức nói.
“Nếu không có sao mẹ lại đánh? Nói thật đi, lúc cha cháu đi đã dặn chú phải trông chừng cháu, bây giờ cháu không nghe lời, chú cũng sẽ đánh mông cháu đấy.” Cát Vũ nói.
“Thằng bé đã gây ra hoạ lớn rồi, sáng sớm nay cùng một cháu bé trong thôn ra sông bắt cá, cháu bé kia đã bị đuối nước, còn Thuỷ Oa bị nước cuốn suýt mất mạng... Đã nói bao nhiêu lần không được ra sông mà nó cứ không nghe, bây giờ lại quậy đến nỗi xảy ra tai nạn chết người…” Vợ Lê Trạch Kiếm nói, nước mắt lăn dài trên má.
Cát Vũ sa sầm mặt lại, biết đây không phải là chuyện nhỏ, hắn nhìn Thuỷ Oa nói: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Là Đại Mao gọi cháu đi bắt cá... Cháu không muốn đi, nhưng bạn ấy cứ kéo cháu đi... kết quả là Đại Mao chết đuối rồi...” Thủy Oa cúi đầu nói.
“Con sông ở phía tây của thôn rất kỳ quái. Hầu như năm nào cũng có một hoặc hai trẻ nhỏ bị chết đuối, đều là trẻ em của mấy thôn bên cạnh. Mọi người đều quản giáo con cái rất nghiêm, không cho trẻ con đến đó chơi, nhưng năm nào cũng có người chết đuối, ta cũng không biết tại sao.” Vợ Lê Trạch Kiếm buồn bã nói.
“Đừng nói nhảm, làm gì có con quỷ nào chứ, là con gây ra chuyện lớn thì có. Nếu không phải tại con đi theo Đại Mao ra sông chơi, thì Đại Mao sẽ không chết đuối, giờ phải làm sao đây? Cha con lại không ở nhà, nếu người ta tới tìm bắt con đền mạng cho Đại Mao thì phải làm sao đây?” Vừa nói, vợ Lê Trạch Kiếm vừa khóc.
Cát Vũ nhìn Thuỷ Oa, ánh mắt thằng bé không có vẻ gì là đang nói dối.
Lập tức Cát Vũ ngồi xuống ghế, hỏi: “Thuỷ Oa, sao cháu biết trong dòng sông đó có quỷ chết đuối, cháu nhìn thấy à?”
Thuỷ Oa gật đầu nói: “Vâng, cháu nhìn thấy ạ. Thật ra con sông đó không sâu lắm, cháu và Đại Mao chỉ đi trên bờ thôi, không hiểu tại sao Đại Mao lại nói dưới lòng sông có cá to, cứ lục tìm mãi, rồi cứ chạy đến giữa dòng sông.”
“Cháu nhìn ra đó lại chẳng thấy có con cá lớn nào, lòng sông rất yên tĩnh, thế nhưng Đại Mao lại giống như trúng tà, cứ nhìn ra giữa dòng sông, cháu kéo thế nào cũng không được… Sau đó Đại Mao cứ đi ra đó, lúc sắp đến nơi, đột nhiên cháu thấy mặt sông nổi lên một đám tóc, sau đó Đại Mao bị chìm xuống…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.