Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 394:




Tên Hắc Tiểu Sắc này rất thông minh, hắn ta cố ý không để hai tên giáng đầu sư đến gần mình, vì sợ bọn họ sẽ hạ giáng đầu. Hơn nữa khi đối mặt với Tạ Dược Chí, hắn ta lại bất ngờ ra tay, túm tóc đấm mặt, hành động lưu loát không có sơ hở, khi bị người của Tạ Dược Chí quật ngã mới dẫn đám công nhân đó chạy mất.
Người khác nghĩ nát óc vẫn không tìm ra cách, thế mà Hắc Tiểu Sắc lại xử lý nhanh gọn.
Quả thật khiến người ta bội phục.
Nhà hàng đang lộn xộn nhanh chóng trở lại sự thanh bình, Tạ Dược Chí lại ngồi xuống, vẻ mặt tức giận, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, tiếp tục cầm ly rượu nâng lên kính mấy vị khách hàng ngồi đối diện.
Như thể không có gì xảy ra.
Hắc Tiểu Sắc đóng vai kẻ nhà giàu mới nổi vô cùng thành công, hắn ta cũng có khí chất của một tên nhà giàu, lại thêm ban nãy Đàm gia cho một ngàn vạn nên phải nói là thành công mỹ mãn.
Mọi người nhìn thấy trò hề vừa rồi đều biết Hắc Tiểu Sắc đã thành công.
Tên này quả thực không tầm thường, lại có thể nghĩ ra chiêu độc này, thảo nào hôm qua hắn ta lại mượn hai cô gái nước ngoài của Đàm gia, thì ra dùng để làm nền.
Quả thực giống như đúc, hắn ta diễn vai nhà giàu mới nổi không chê vào đâu được, nếu không đi làm diễn viên thì uổng quá.
“Hắc gia thật tài giỏi, bội phục, bội phục. Cứ vậy là đã lấy được tóc của tên Tạ Dược Chí rồi.” Ô Nha kích động nói.
“Chúng ta cứ chờ Hắc gia lại đây đã, lần này hạ gục Tạ Dược Chí có công đầu của Hắc gia, ta phải nghĩ cách để cảm ơn hắn mới được.” Đàm gia cũng kích động nói.
“Cái này dễ, ta sẽ dẫn Hắc gia đến địa điểm vui chơi lớn nhất tỉnh Nam Giang để thưởng thức.” Ô Nha cũng hào hứng nói.
Tất cả mọi người đều phấn khích, vài người đứng ngồi không yên chờ Hắc Tiểu Sắc đến.
Chờ khoảng mười phút, Hắc Tiểu Sắc đã thay trang phục, tháo kính râm xuống, mái tóc bóng mượt cũng không còn nữa, có lẽ ban nãy hắn ta đội tóc giả.
Hắn ta mỉm cười đầy bỉ ổi, lắc lư đi về phía đám người Cát Vũ, vừa đi vừa huýt sáo, dáng vẻ vô cùng đắc thắng.
Vừa nhìn là biết đã thành công rồi.
“Hắc gia, thế nào rồi?” Ô Nha hào hứng nói.
“Chuyện nhỏ, thu phục tên đó cực kỳ dễ dàng.” Hắc Tiểu Sắc mỉm cười, lấy từ trong túi quần ra một gói giấy, đặt lên bàn.
Cát Vũ bảo Hắc Tiểu Sắc nhanh chóng ngồi xuống, sau đó hỏi: “Không có ai đi theo ngươi đến đây chứ?”
“Cũng không nhìn xem Hắc gia ta là ai sao? Làm gì có kẻ nào theo dõi được ta chứ, ta vừa ra cửa đã đi vòng vèo qua hai con phố, sau đó mới gọi xe đến đây. Yên tâm đi, ta rất cảnh giác, không có ai theo dõi được ta đâu.” Hắc Tiểu Sắc đắc ý nói.
Tiếp đó, giáng đầu sư Ba Tùng cầm túi giấy trên bàn lên, mở ra thì thấy trong túi giấy có khoảng mười sợi tóc, có lẽ giật từ đầu của Tạ Dược Chí xuống.
“Thế nào Ba Tùng đại sư, chừng này đã đủ chưa, nếu chưa đủ, ta lại qua đó giật tiếp.” Hắc Tiểu Sắc vô cùng đắc ý nói.
“Đủ rồi, đủ rồi… chừng này dư sức để hạ giáng đầu rồi.” Ba Tùng đại sư nhỏ giọng nói.
“Vậy thì bắt đầu đi, ta muốn xem Tạ Dược Chí chết như thế nào.” Ánh mắt Đàm gia lạnh lùng, nghiến răng nói.
Ba Tùng đại sư gật đầu, cẩn thận lấy mười mấy sợi tóc ra, sau đó lấy từ trong ba lô ra một cái đầu lâu, nhét mười sợi tóc vào đó, một tay đặt ở trên đầu lâu, tay kia kết vài pháp quyết, nhắm chặt hai mắt và niệm mấy câu thần chú mà Cát Vũ không thể hiểu được.
Bên này cách bên Tạ Dược Chí chưa đến một trăm mét, nơi này rất thích hợp để hạ giáng đầu.
Ba Tùng nói rằng sẽ hạ tử giáng cho Tạ Dược Chí, không thể giải được. Mọi người muốn nhìn xem tên Tạ Dược Chí sẽ chết thê thảm như thế nào…
Đàm gia hít một hơi nói với Cát Vũ đang ở bên cạnh: “Vũ gia, lúc trước ta bị hạ giáng đầu đã nghe thấy âm thanh niệm chú này, giống như cách ta rất gần, ta lại chẳng để ý, sau đó đã bị trúng giáng đầu.”
Cát Vũ gật đầu, không đáp lại mà chỉ quay đầu nhìn đám người Tạ Dược Chí ở phía đối diện. Lúc này Tạ Dược Chí đang cầm ly rượu, đột nhiên ly rượu trên tay rơi xuống đất, vỡ tan tành. Sau đó, ông ta ôm đầu như rất đau đớn, nằm nhoài ra bàn.
Ô Nha cũng đã nhanh chóng nhìn thấy Tạ Dược Chí đau đớn, hắn ta phấn khích nói: “Đàm gia… ngài mau nhìn kìa, Tạ Dược Chí đã trúng chiêu rồi.”
Lần này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tạ Dược Chí, nhưng chuyện xảy ra ngay sau đó khiến nụ cười trên khuôn mặt của mọi người lập tức đông cứng lại, ngay cả trái tim Cát Vũ cũng chùng xuống, nghĩ ngay đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Sau đó, thấy Tạ Dược Chí duỗi tay ném mái tóc trên đầu ra.
Tạ Dược Chí đã đội tóc giả!
Sau khi nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hít một hơi thật sâu.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều hiểu rằng bọn họ thực sự đã bị Tạ Dược Chí tính kế.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ tên gián điệp mà Đàm gia đã bỏ rất nhiều tiền để thuê... đã dùng kế phản gián đâm mọi người một nhát ư?
Nói cách khác, bọn họ không thể hạ giáng đầu với Tạ Dược Chí, ngược lại ông ta đã hiểu rõ hành tung của bọn họ.
Ngay cả vở kịch của Hắc Tiểu Sắc vừa rồi cũng đều nằm trong gian kế của chúng.
“Má nó, chúng ta trúng kế rồi!” Hắc Tiểu Sắc nhìn Tạ Dược Chí ở phía đối diện, chửi ầm lên.
Vừa dứt lời, hắn ta trợn mắt, trên mặt nhanh chóng hiện ra mấy mạch máu dày đặc, hai mắt lập tức đầy tia máu, còn có mấy giọt nước mắt máu chảy ra nữa.
Hắc Tiểu Sắc đã bị người ta hạ giáng đầu rồi.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, Ba Tùng đang thực hiện giáng đầu cũng rên lên một tiếng, vừa niệm chú, máu từ thất khiếu vừa chảy ra.
Đàm gia và đám người Cát Vũ nhìn thấy cảnh này, lập tức choáng váng.
Lần này, Ba Tùng và Hắc Tiểu Sắc đều bị trúng chiêu, chỉ có hai người họ đụng phải bộ tóc giả mà Tạ Dược Chí đã đội.
Thảm nhất là Ba Tùng đại sư, máu chảy ra từ thất khiếu rất nhiều khiến người ta phải sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.