Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 392:




Mọi người có mặt ở nhà Đàm gia để bàn bạc, kêu Ô Nha canh cửa, trong tình huống phải đề phòng nghiêm ngặt, vì Đàm gia đã có thể mua được gián điệp bên cạnh Tạ Dược Chí, thì ông ta cũng sẽ mua chuộc những người xung quanh Đàm gia.
Mọi chuyện không thể lường trước được.
Cho nên hiện tại Đàm gia chỉ tin tưởng mỗi Ô Nha, số thuộc hạ còn lại quá ít người tin tưởng được nên chỉ bắt bọn họ chịu trách nhiệm về an ninh xung quanh biệt thự, trong những dịp quan trọng như vậy, những người khác ngoài Ô Nha đều không được phép tham gia.
Bây giờ, mọi người bắt đầu thảo luận về cách đối phó với Tạ Dược Chí.
Trong một thời gian dài như vậy, Tạ Dược Chí cũng lo lắng Đàm gia sẽ trả thù, vì vậy hầu như ông ta không hoạt động, đợi cho đến khi sự việc của Đàm gia kết thúc mới xuất hiện, nhưng Tạ Dược Chí đã dùng rất nhiều thủ đoạn liên tiếp mà vẫn không giết được Đàm gia.
Bây giờ Tạ Dược Chí cũng rất lo lắng, biết bên cạnh Đàm gia cũng có cao thủ.
Vì vậy, Tạ Dược Chí đã cố ý đến gặp khách hàng tại nhà hàng trên tầng bốn của Kim Đạt Plaza, khu thương mại sầm uất nhất Giang Thành.
Có lẽ Tạ Dược Chí cho rằng ở một nơi như thế, Đàm gia sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì ở đây rất đông đúc, nếu làm ầm ĩ thì Đàm gia sẽ là người chịu trách nhiệm.
Khi Tạ Dược Chí quyết định ra ngoài, chắc chắn sẽ mang theo rất nhiều người, ngoại trừ một đám vệ sĩ bên cạnh, còn có hai tên giáng đầu sư rất lợi hại, mà hai tên này đến từ Malaysia, thân phận rất thần bí, Đàm gia đã cho người điều tra nhưng không hề có chút tin tức gì, hiển nhiên là cao thủ giáng đầu ẩn thế bất xuất rồi.
Tuy nhiên, Tạ Dược Chí không biết rằng những người xung quanh Đàm gia không phải giáng đầu sư ở Đông Nam Á, mà là những cao thủ đạo môn ở Hoa Hạ.
Ngoài Cát Vũ ra, còn có một tên Hắc Tiểu Sắc mới gia nhập.
Đừng nhìn Hắc Tiểu Sắc này bình thường mồm mép láu lỉnh mà lầm, tu vi của hắn ta rất cao, cũng không dưới Cát Vũ.
Có Hắc Tiểu Sắc gia nhập, tỷ lệ để thu phục Tạ Dược Chí là rất cao.
Bây giờ câu hỏi được đặt ra là làm cách nào để giết Tạ Dược Chí mà thần không biết quỷ không hay, đây thực sự là vấn đề nan giải.
Nơi mà Tạ Dược Chí đã hẹn là trong nhà hàng trên tầng bốn của Kim Đạt Plaza, rất nhiều người ra vào, không thể trực tiếp ra tay được, một khi báo cảnh sát thì sự việc sẽ càng ầm ĩ hơn, tỷ lệ thắng là rất nhỏ, hơn nữa những người bên cạnh Tạ Dược Chí cũng sẽ không ngồi im.
Cát Vũ sử dụng những lão quỷ nhập vào Tạ Dược Chí sẽ không hiệu quả, bởi vì bên cạnh ông ta có hai giáng đầu sư Malaysia rất cao cường, một khi có quỷ vật tới gần sẽ cảnh giác ngay.
Cách tốt nhất là hạ giáng đầu với Tạ Dược Chí, hơn nữa là tử giáng, đối phương sẽ không thể giải được. Ba Tùng đại sư nói rằng dạo gần đây ông ta mới nghiên cứu một loại tử giáng, loại này chỉ có ông ta mới giải được, nhưng điều kiện duy nhất là cần lấy được tóc của Tạ Dược Chí, chỉ cần hai cọng cũng được, nhưng quan trọng là làm thế nào để tới gần Tạ Dược Chí.
Đây là khó khăn rất lớn, xung quanh Tạ Dược Chí có rất nhiều người, còn có hai giáng đầu sư Malaysia, quả thực rất khó để đến gần ông ta.
Lúc này Hắc Tiểu Sắc vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Chuyện này có gì khó đâu, không phải chỉ lấy hai cọng tóc thôi sao, chuyện này cứ giao cho ta, có điều cần Đàm gia tìm cho ta hai cô gái nước ngoài xinh đẹp.”
Nghe vậy, mọi người đều tập trung vào Hắc Tiểu Sắc, Cát Vũ nghiêm nghị nói: “Hắc ca, đây không phải là trò đùa, ngươi có chắc là sẽ xử lý được chứ?”
“Ta cam đoan, chỉ cần chuẩn bị cho ta hai người đẹp nước ngoài, ta sẽ thực hiện được ngay.” Hắc Tiểu Sắc vỗ ngực nói.
Cát Vũ không biết nhiều về Hắc Tiểu Sắc, không biết hắn ta lại định là trò quỷ gì, vẫn không tin tưởng lắm nên hỏi hắn ta cụ thể như thế nào, Hắc Tiểu Sắc lại làm ra vẻ thần bí không chịu nói, cứ bảo chuẩn bị cho hắn ta hai người đẹp nước ngoài là được.
Sau đó, Hắc Tiểu Sắc nói vào tối nay sẽ hành động đúng giờ, hắn ta sẽ xuất hiện trên tầng bốn của Kim Đạt Plaza, bảo đám người Cát Vũ ẩn thân, đợi hắn ta đến giao tóc của Tạ Dược Chí là được.
Mặc dù trong lòng mọi người đều nghi ngờ, nhưng nhìn Hắc Tiểu Sắc đầy tự tin như vậy thì cũng không nói gì.
Chỉ sợ lỡ như hắn ta làm hỏng chuyện sẽ đánh rắn động cỏ, sau này muốn đụng vào Tạ Dược Chí sẽ rất rắc rối.
Mọi người đã bàn bạc xong, trời còn chưa tối, mấy người đã bí mật rời khỏi biệt thự nơi Đàm gia sống và đến ẩn nấp trong một tòa nhà khác đối diện Kim Đạt Plaza.
Vị trí của đám người Đàm gia cũng là một nhà hàng tại Kim Đạt Plaza, nhưng là một nhà hàng nhỏ, họ cố ý tìm một nơi như vậy để tiện cho việc quan sát nhà hàng ở tầng bốn của tòa nhà đối diện, Ô Nha cũng đã chuẩn bị một số ống nhòm.
Nhóm người bọn họ đã đến đó rất sớm, để không thu hút sự chú ý, họ đã cố ý tìm một góc khuất.
Giáng đầu sư Ba Tùng mặc trang phục bình thường, đeo kính râm và đội mũ trên đầu để mọi người không nhìn thấy những hình xăm trên mặt.
Họ gọi một bàn ăn trước, sau đó yên lặng chờ đợi.
Khoảng tám giờ tối, Ô Nha lấy ống nhòm ra hướng về phía tòa nhà đối diện.
Thực ra khoảng cách giữa hai tòa nhà cũng không xa lắm, dù không có ống nhòm vẫn có thể nhìn rõ, nhưng có thì sẽ nhìn rõ hơn.
Hơn tám giờ, đột nhiên Ô Nha nói: “Đến rồi, Tạ Dược Chí đã xuất hiện!”
Sau đó mọi người đều nhìn về hướng đối diện trên lầu bốn, Đàm gia cũng lấy ống nhòm ra.
Cát Vũ và Ba Tùng đều là người tu luyện, nhãn lực cao hơn so với đám người họ, hai người nheo mắt nhìn qua đó thì thấy một đám người đi vào.
Người dẫn đầu có mái tóc dài vừa phải, chải bóng mượt, dáng người trung bình, hơn bốn mươi tuổi, bên cạnh là một cô gái trạc hai mươi tuổi, rất xinh đẹp, trong sáng và ngây thơ, ngoại hình gần giống với Tô Mạn Thanh.
Bên cạnh hai người kia là hai ông già gầy gò khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, một người mặc bộ đồ trắng, người kia mặc áo mùa đông, đầu tóc bù xù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.