Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 390:




Đàm gia nhất thời sửng sốt, không ngờ Hắc Tiểu Sắc lại cao hứng như vậy khi nhắc tới phụ nữ, vẻ mặt không khỏi có chút mất tự nhiên, nói: "Ngọc Hoàng Cung, tụ điểm giải trí lớn nhất ở thành phố Giang Thành là tài sản của Đàm mỗ. Nếu Hắc gia có hứng thú thì có thể để Ô Nha đưa ngài đến đó chơi. Chỉ cần Hắc gia có yêu cầu, bọn ta sẽ cố gắng đáp ứng. Mọi thứ đều miễn phí. Về phần em gái nước ngoài mà ngài đã đề cập thì cũng có, Russia, Ukraine... cho Hắc gia ngài tùy ý lựa chọn..."
Hắc Tiểu Sắc phấn khích xoa xoa hai tay, cảm giác khó chịu vì vừa rồi dùng Thanh Nguyên Quyết giải giáng đầu cho Đàm Tiểu Lượng trở thành hư không, trông hắn ta chẳng khác gì người bình thường. Hắn ta kích động xoa tay, sau đó nóng lòng hỏi: "Vậy... Đàm gia, khi nào thì chúng ta đi? Đến chỗ của ngươi nhìn em gái nước ngoài một chút..."
Đàm gia nhìn thấy Hắc Tiểu Sắc này nóng lòng nên nói: "Chỉ cần Hắc gia có thời gian, có thể đi bất cứ lúc nào, để Ô Nha đưa ngài tới đó."
“Được, được, được… chúng ta đi ngay bây giờ đi?” Hắc Tiểu Sắc kích động nói.
Ô Nha nhìn Đàm gia, rồi nhìn Cát Vũ đang ở bên cạnh, hơi sững sờ.
Lúc này, Hắc Tiểu Sắc mới nhớ tới Cát Vũ đang ở một bên, bước nhanh tới nắm lấy vai Cát Vũ, cười nói: “Tiểu Vũ huynh đệ, ngươi quen biết Đàm gia lâu như vậy, chắc là ngươi đã nhìn hết mấy em gái trong khu của Đàm gia rồi nhỉ, mau dẫn huynh đệ đi mở rộng tầm mắt đi."
“Muốn thì tự ngươi đi đi, ta không có hứng thú.” Cát Vũ nói với vẻ mặt ghét bỏ.
"Ồ, Tiểu Vũ, không phải là ngươi lo lắng cô gái Dương Phàm biết chuyện đấy chứ? Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không bao giờ nói cho cô ấy biết, nếu để lộ nửa chữ thì trời giáng ngũ lôi. Là đàn ông, ngươi phải cho em gái Dương Phàm kia biết là, bên ngoài cũng có hoa lá rực rỡ, đây mới chính là người đàn ông thực thụ. Tục ngữ nói rất đúng, mười người đàn ông thì chín người trăng hoa, người không trăng hoa sẽ không tốt. Ngươi nói với Hắc ca ta đi, không phải ngươi có vấn đề về chỗ đó đấy chứ?” Hắc Tiểu Sắc nắm vai Cát Vũ mà nói.
"Ta mệt rồi, cũng không có hứng thú. Ngươi tự đi chơi đi." Cát Vũ thực sự không thể chịu đựng được tên Hắc Tiểu Sắc này, thật sự không hiểu sao mình lại chọc phải một tên "trên không biết trời, dưới không biết đất, cha mẹ cũng không biết" như vậy.
“Hắc gia… Vũ gia thực sự không có sở thích này và cũng chưa từng chơi đùa trong địa bàn của ta.” Đàm gia ở một bên cẩn thận nói.
"Uầy... có một nguồn tài nguyên tốt như vậy mà không lợi dụng cho tốt, thật là phung phí của trời. Vậy được rồi, nếu tên nhóc này không chịu đi, thì Hắc gia ta qua đó chơi thôi."
Nói rồi, Hắc Tiểu Sắc buông Cát Vũ ra, đi thẳng đến bên cạnh Ô Nha, cười nói: "Ô Nha huynh đệ, ngươi xem Hắc ca ta cũng mới đến, không biết tình hình thị trường thế nào. Đến đó, ngươi cần phải giới thiệu thêm cho ta một vài em gái xinh đẹp đấy nhé..."
“Hắc gia yên tâm đi… để ta bao hết.” Ô Nha mỉm cười một cách ngượng ngùng.
“Vậy thì được, chúng ta đi ngay bây giờ thôi.” Nói xong, Hắc Tiểu Sắc trực tiếp kéo Ô Nha đi về phía cửa.
Khi ra đến cửa, Hắc Tiểu Sắc đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía giáng đầu sư hắc y Ba Tùng kia, không khỏi hỏi: "Ba Tùng đại sư, ngươi có hứng thú đi chơi với ta không?"
"Âm khí trên người tại hạ quá nặng, không gần nữ sắc. Hắc lão đệ tự mình đi chơi đi." Ba Tùng trầm giọng nói.
“Một lũ không hiểu phong tình, ta thật sự không hiểu làm sao lại có những người như các ngươi nữa, hừ.” Hắc Tiểu Sắc trực tiếp kéo Ô Nha cao hơn mình nửa cái đầu đi thẳng ra ngoài.
Sau khi Hắc Tiểu Sắc rời đi, Đàm gia cẩn thận hỏi Cát Vũ: "Vũ gia, lai lịch của vị Hắc gia này là gì thế? Trông rất lợi hại."
"Một người bạn ta mới quen cách đây vài ngày, có hơi tăng động. Đàm gia đừng chê cười." Cát Vũ bất lực nói.
"Không dám... Hắc gia cũng là người có cá tính, lại có bản lĩnh lớn trong người, làm sao có thể chê cười chứ. Lần này còn phải cảm tạ ngài và Hắc gia này, bằng không con trai của ta đã chết rồi." Đàm gia khách khí nói.
"Vẫn chưa có giải pháp tốt nào. Tạ Dược Chí gần đây không ra ngoài nhiều. Dù ông ta có ra ngoài thì cũng có rất nhiều người vây quanh. Ta đã cử người theo dõi nhất cử nhất động của Tạ Dược Chí, định đợi ông ta đi ra ngoài, nhân cơ hội hạ giáng đầu cho ông ta. Vị Ba Tùng đại sư am hiểu nhất là tử giáng, một khi hạ giáng đầu cho người ta, đối phương cực kỳ khó giải quyết.” Đàm gia nói.
"Vậy được rồi, để hạ giáng đầu cho Tạ Dược Chí có lẽ không đơn giản như vậy đâu. Trước tiên, ngươi nên cử người đến hỏi thăm về quỹ đạo hoạt động gần đây của Tạ Dược Chí, sau đó thảo luận xem có thể xuống tay hay không. Tạ Dược Chí này nhất định phải bị trừ bỏ." Cát Vũ trầm giọng nói.
“Được rồi, ta đã cử người theo dõi, đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua chuộc một thủ hạ bên cạnh Tạ Dược Chí, để giúp chúng ta tìm hiểu tình hình của ông ta.” Đàm gia nói.
Hai người thảo luận một lúc, Cát Vũ quả thực hơi mệt mỏi, đêm đó hắn ở lại biệt thự của Đàm gia.
Sáng sớm hôm sau, Cát Vũ bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Sau khi tỉnh dậy, mở cửa ra, nhìn thấy là Đàm gia đang đứng ở cửa, ông ta kích động nói: "Vũ gia, con trai ta đã tỉnh lại. Ngài đến xem nó có vấn đề gì không..."
Sau một đêm điều chỉnh, linh lực của Cát Vũ đã khôi phục được một nửa, lúc này hắn bảo Đàm gia đợi một lát, sau đó tắm rửa sạch sẽ, rồi đi theo Đàm gia vào phòng Đàm Tiểu Lượng.
Lúc này, Đàm Tiểu Lượng quả thực đã tỉnh dậy, nhưng sắc mặt tái nhợt, trông rất yếu ớt.
Con nhện lớn đã hút một lượng lớn chất dinh dưỡng trong cơ thể Đàm Tiểu Lượng để nó sinh sôi và phát triển. Điều đó gây hại rất lớn cho Đàm Tiểu Lượng, hắn ta tuyệt đối không thể rời khỏi giường trong vòng một tháng. Cát Vũ đã kiểm tra mạch của hắn ta, phát hiện ra hơi thở của hắn ta đã ổn định lại, trong cơ thể cũng không còn Giáng Đầu Thuật nào khác, bấy giờ mới yên lòng hơn, bảo Đàm gia mang giấy bút đến, kê cho Đàm Tiểu Lượng một đơn thuốc để bồi bổ cơ thể, bảo Đàm gia cử người đến tiệm thuốc bắc lấy thuốc, rồi sắc thuốc cho Đàm Tiểu Lượng uống để cơ thể phục hồi nhanh hơn.
"Tên nhóc thối, còn không biết xấu hổ mà hỏi ta có chuyện gì à! Mấy ngày nay ta đã bảo ngươi không được ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà đi, vậy mà ngươi vẫn lẻn ra ngoài. Nếu không phải Vũ gia đến kịp thời thì tính mạng của ngươi đã không còn nữa rồi." Đàm gia tức giận nói. 
"Con chỉ nhớ rằng con đang uống rượu với một nhóm bạn tại một quán bar. Lúc ấy uống hơi nhiều, tự mình lái xe về nhà, chuyện sau đó không nhớ rõ nữa. Sao con cảm giác hiện tại cả người không còn chút sức lực nào thế? Rốt cuộc con bị bệnh gì vậy..." Đàm Tiểu Lượng nói một cách khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.