Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 378:




Lão già Hồng Minh bị đám người Cát Vũ bao vây tấn công, không có cách nào dứt ra được, không còn sức lực để chống đỡ, vậy mà lại thả ra mấy chục quỷ vật từ bên trong một loại pháp khí tương tự như lọ phong hồn, trên người nhiễm huyết quang nồng đậm, số lượng không thua gì mấy con trong Tụ Linh tháp của Cát Vũ, trong đó còn có một Quỷ Sát đạo hạnh rất cao.
Không biết bị lão già Hồng Minh kia dùng tà pháp tế luyện bao nhiêu năm mới có thể hình thành loại tà vật này.
Vừa nhìn thấy Quỷ Sát xuất hiện, Cát Vũ dường như đột nhiên hiểu ra một vấn đề.
Nguyên nhân vì sao lão già Hồng Minh luyện hóa nhiều quỷ vật như vậy, ước chừng một phần đều đút cho Quỷ Sát này cắn nuốt. Có ba loại để quỷ vật gia tăng đạo hạnh.
Loại thứ nhất là loại vừa hiện thế đã có đạo hạnh vô lượng, tất cả đều là vì oán niệm quá nặng trước khi chết, giống như Phượng Di vậy.
Loại thứ hai là sau khi biến thành quỷ, tìm được pháp môn tu luyện, cũng chính cái gọi là quỷ tu.
Loại thứ ba là dựa vào việc cắn nuốt những quỷ vật khác để gia tăng đạo hạnh của bản thân. Quỷ vật bị cắn nuốt có đạo hạnh càng cao thì đạo hạnh của quỷ vật tăng lên càng cao.
Mà lão già Hồng Minh không ngừng giết người luyện quỷ cũng chỉ để bồi dưỡng ra một Quỷ Sát như vậy.
Quỷ Sát mặc y phục đỏ, chân không chạm đất, lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt gớm ghiếc, trong mắt hiện lên oán khí ngập trời khiến Cát Vũ có một ảo giác, như thể lúc nhìn thấy Phượng Di ở tòa nhà Dương Lâu lúc trước.
“Giết chúng đi!” Lão già Hồng Minh chỉ về phía đám người Cát Vũ và nói một cách tức giận.
Khuôn mặt bị bao phủ bởi vết đao của Quỷ Sát kia đột nhiên trở nên vô cùng hung dữ, phát ra một tiếng hét ma quái chói tai, lao thẳng về phía đám người Cát Vũ.
Mọi người sững sờ trong giây lát, mỗi người đều chuẩn bị phòng ngự trước Quỷ Sát này, trong khi những quỷ vật còn lại trong lọ phong hồn của Hồng Minh chân nhân thì trôi nổi theo mọi hướng, chiến đấu với những quỷ vật trong Tụ Linh tháp của Cát Vũ, còn có một bộ phận nhằm về phía mấy người của Vạn La Tông.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mọi người mới đột nhiên bừng tỉnh. Đây là Luyện Quỷ Đường, bên cạnh đường chủ của Luyện Quỷ Đường nhất định có những quỷ vật cực kỳ mạnh mẽ, không thể nghi ngờ gì nữa.
Ngay khi nhìn thấy Quỷ Sát lao về phía bọn họ, Cát Vũ là người phản ứng đầu tiên. Hắn lập tức rung tay, phân tán những thanh kiếm nhỏ treo trên Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ra xung quanh mình, hai tay giơ kiếm, chém thật mạnh về hướng Quỷ Sát. Khi nhìn thấy bảy thanh kiếm nhỏ sắp rơi xuống người Quỷ Sát, thân hình Quỷ Sát đột nhiên nhoáng lên một cái, biến mất trong hư không. Khi Quỷ Sát xuất hiện lại thì đã lóe lên sau lưng Cát Vũ, Cát Vũ lập tức có một cảm giác khủng hoảng to lớn truyền đến từ sau lưng, bèn bấm pháp quyết, tất cả bảy thanh kiếm nhỏ lập tức được tập hợp lại và bao quanh người hắn. Hễ quỷ vật kia đến gần, bảy thanh kiếm nhỏ sẽ lập tức bắn ra, đánh cho Quỷ Sát kia hồn phi phách tán. Cứ như vậy, quỷ vật kia không dám đến gần Cát Vũ.
Nhưng lúc này Cát Vũ cũng không dám hành động hấp tấp, quỷ vật có thể vượt qua lệ quỷ không phải là chuyện đùa. Một khi cho chúng nó cơ hội đến gần mình, chúng nó có thể dễ dàng nhập vào cơ thể, ép linh hồn ra thì người đó chắc chắn sẽ không thể sống được.
Quỷ Sát cuốn lấy Cát Vũ, để tập trung đối phó với Quỷ Sát, Cát Vũ chỉ có thể thu phân hồn, bằng không lúc này để Quỷ Sát chiếm cứ được thân thể của mình thì chắc chắn không có đường quay về.
Ba hồn không đầy đủ là dễ khiến quỷ vật thừa dịp trống mà vào nhất.
Lão già Hồng Minh dùng Quỷ Sát tạm thời khống chế được Cát Vũ, cuối cùng lại chỉ huy hơn chục quỷ vật bay về phía Triệu Ngôn Quy. Triệu Ngôn Quy đối phó với người sống thì không có vấn đề gì, nhưng vừa bị loại quỷ vật này cuốn lấy, hắn ta đã hơi bối rối, đành phải dùng linh lực thúc giục song đao, kích phát ra phù văn phòng quỷ phía trên thân đao, không ngừng chặt chém trái phải, ngăn nó đến gần.
Khi Cát Vũ và Triệu Ngôn Quy đều bị quấn lấy bởi những quỷ vật do lão già Hồng Minh kia thả ra, đôi mắt của ông ta nhanh chóng dán chặt vào Dương Phàm, một nụ cười dâm dục hiện ra trên khóe miệng ông ta, cười khà khà nói: "Cô gái, ngoan ngoãn nào, đi theo bần đạo, bần đạo không giết cô, còn có thể cho cô làm đường chủ của Luyện Quỷ Đường này, thấy sao?"
"Bạch Triển ư? Tên nhóc ấy ở đâu vậy? Nếu hắn có thể tới thì đã xuất hiện từ lâu rồi, còn chờ gì nữa? Cô gái nhỏ, cô nên đi theo bần đạo đi, không phải chịu nhiều khổ sở. Hôm nay cô không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu, haha..." Lão già Hồng Minh cười ngạo nghễ.
Sau đó, ông ta lắc lư hai cây chùy cực lớn và đập mạnh về phía Dương Phàm.
Lúc trước có sự giúp đỡ của Cát Vũ và Triệu Ngôn Quy, Dương Phàm cũng không phải chịu quá nhiều áp lực, nhưng bây giờ phải một mình đối phó với lão quái vật này, nhất định sẽ thua.
Chỉ sau vài chiêu với lão quái vật, Dương Phàm đã bị cây chùy của ông ta làm cho choáng váng và lùi lại mấy bước, mặt đỏ bừng.
“Cô gái nhỏ, bây giờ cô là của ta!” Lão già Hồng Minh hét lớn, một tay cất cây chùy, chộp về phía cơ thể của Dương Phàm. Dương Phàm kinh hoảng, vội vàng dùng kiếm chặn lại, nhưng bị lão già Hồng Minh nắm lấy cổ tay và kéo vào trong lòng ông ta.
Không có cách nào, tu vi chênh lệch quá lớn, lão già Hồng Minh cũng gần bằng tuổi ông nội cô, cô làm sao có thể là đối thủ của ông ta chứ.
Dương Phàm còn đang giãy dụa, tay cầm kiếm đã bị siết chặt, không thể động đậy.
Người tới không phải ai khác mà chính là Hắc Tiểu Sáp, hắn giơ ngang kiếm chắn trước mặt Dương Phàm.
“Em gái đừng sợ, ta tới cứu em gái đây. Nếu em gái cảm kích ta thì có thể lấy thân báo đáp, ta không ngại đâu.” Hắc Tiểu Sáp quay đầu lại, nháy mắt mộ cái về phía Dương Phàm, lẳng lơ nói.
Dương Phàm cũng hết chỗ nói rồi, vừa né tránh được một lão già háo sắc thì lại nghênh đón một thằng cha háo sắc khác.
“Nói nhảm gì đó, mau giết lão tặc Hồng Minh này đi!” Dương Phàm tức giận nói.
"Được được được! Em gái yên tâm đi, lão già này còn muốn trâu già gặm cỏ non, ta sẽ kết liễu ông ta trước cho em gái, sau đó chúng ta sẽ nói về chuyện lấy thân báo đáp." Hắc Tiểu Sáp nói xong thì lắc lắc thanh trường kiếm trong tay, chỉ về hướng Hồng Minh chân nhân rồi nói: "Lão già Hồng Minh, sừng vương ngàn năm nhà ngươi, ngươi thèm muốn phụ nữ của ông đây, nghĩ cũng đừng hòng nghĩ, em gái này là của ta rồi, chúng ta tính nợ mới và nợ cũ cùng nhau đi!"
Trong lúc nói chuyện, chỉ nhìn thấy Hắc Tiểu Sáp này vung kiếm trong tay lên, một đám bóng kiếm dày đặc lập lòe chém về phía lão già Hồng Minh. Bất cứ nơi nào bóng kiếm lướt qua, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện mấy chục khe to nhỏ, buộc lão già Hồng Minh kia phải lùi lại vài bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.