Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 368:




Cát Vũ liếc nhìn hai mỹ nữ, phát hiện cho dù là mỹ nữ bưng trà cũng toát ra khí chất cổ xưa không thể diễn tả bằng lời, khóe miệng luôn nở nụ cười, có lẽ cũng được tuyển chọn từ nghìn người.
Chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng Cát Vũ bắt đầu đánh mất sự tự tin, hắn cầm tách trà lên uống một ngụm.
Ngược lại Dương Phàm bình tĩnh hơn Cát Vũ nhiều, không hề tỏ ra căng thẳng.
Hai người ngồi trong phòng đợi chưa được bao lâu, thì một người to béo bước nhanh vào phòng, thân hình mập mạp này, ít nhất cũng phải gần ba trăm cân, trông cực kỳ to béo.
Tên béo còn chưa đi vào cửa đã cười ha hả nói: "Ôi chao… tiểu sư tỷ Dương Phàm đến rồi à... Thất lễ quá... Không đón tiếp từ xa, đúng là rồng đến nhà tôm mà."
Vừa nhìn thấy người này đi tới, Dương Phàm nhanh chóng đứng dậy hành lễ: “Dương Phàm - đệ tử Vô Vi Phái bái kiến đại quản gia Kim."
Cát Vũ cũng chắp tay với đại quản gia Kim theo Dương Phàm.
"Ôi chao, ta không dám nhận  đâu... Lão Kim ta cũng là huynh đệ với Bạch Triển trong Cửu Dương Hoa Lý Bạch. Chúng ta đều là người một nhà, không cần phải có nhiều lễ nghi như vậy, trông xa lạ lắm."
Dứt lời, tầm mắt của đại quản gia Kim nhìn lên người Cát Vũ đang đứng bên cạnh, cực kỳ khách sáo nói: "Vị tiểu huynh đệ này trông rất lạ, ta chưa từng gặp bao giờ, không biết là vị nào... "
Cát Vũ còn chưa kịp lên tiếng, Dương Phàm đã giành nói trước: "Đây là Long Viêm - đệ tử cuối cùng của Trần Duyên Chân Nhân ở Mao Sơn."
Vừa dứt lời, đại quản gia Kim nhất thời trợn tròn mắt, thịt mỡ trên mặt khẽ run lên, không dám tin nhìn Cát Vũ rồi cảm thán: "Ôi... khách quý... Hóa ra là cao nhân ở Mao Sơn, còn trẻ như vậy đã là cao thủ có vai vế chữ "Long" rồi, chắc chắn thực lực bất phàm. Tiểu huynh đệ, chào mừng ngươi đến với Vạn La Tông, bạn của cô Dương thì cũng là bạn của Vạn La Tông, ngươi có việc gì thì cứ việc nói ra."
Đắc tội với Mao Sơn không phải là trò đùa.
Ai mà không biết Mao Sơn là tông môn lớn đứng đầu Hoa Hạ chứ.
“Đại quản gia Kim khách sáo rồi, ta chỉ có vai vế lớn một chút, hưởng chút hào quang của lão… à của ông cụ mà thôi.” Cát Vũ cười nói.
Cát Vũ vốn đã quen gọi là lão già, nhưng lại cảm thấy không ổn khi nói trước mặt đại quản gia Kim, nên đổi thành ông cụ.
Ba người hàn huyên một lúc thì lần lượt ngồi xuống theo vị trí khách chủ, đại quản gia Kim phất tay, đuổi những người không liên quan ở trong phòng ra ngoài.
Lúc này, đại quản gia Kim mới nghiêm mặt nói: “Bạch gia đã nói rõ với ta về chuyện lần này hai người tới tìm Vạn La Tông rồi, chúng ta hãy tìm một nơi để nói chuyện đi.”
Dứt lời, đại quản gia Kim đứng dậy, đi đến góc phòng, đặt tay lên trên một lọ hoa, chỉ nghe thấy tiếng máy chuyển động, rồi giá sách xoay ngược lại, hiện ra một lối đi xuống.
Cát Vũ sửng sốt, thầm nghĩ Vạn La Tông làm việc thật nghiêm ngặt, ở địa bàn của bọn họ cũng thận trọng như vậy.
Hai người theo sau đại quản gia Kim, đi vào mật đạo, giá sách kia xoay ngược trở lại.
Bên dưới mật thất cũng là độc nhất vô nhị, trong phòng trang trí rất tinh tế, còn có mùi thơm thoang thoảng.
"Trước đó ta đã biết mấy chuyện này, đại quản gia Kim đã cung cấp thông tin vô bổ rồi." Dương Phàm khẽ cười nói.
“Đừng gấp, để ta từ từ nói cho ngươi biết, ta đã thăm dò nội tình của Luyện Quỷ Đường từ nhiều nơi, nên biết rất chi tiết, người ta thường nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nếu các ngươi muốn tới gây sự với Luyện Quỷ Đường, nhất định phải hiểu rõ một chút.”
“Đại quản gia Kim nói chí phải, mời ông nói tiếp.” Dương Phàm nói.
"Mấy chục năm trước, Hồng Minh Chân Nhân này đã thành lập tà giáo Luyện Quỷ Đường, thu nạp mấy tên bại hoại trên giang hồ để làm thủ hạ của mình, cộng thêm đồ đệ của ông ta thì tổng cộng hơn hai trăm người. Bọn họ chiếm giữ nhánh sông Mân Giang, tên là trấn Hắc Sa với địa thế hiểm trở, nước sông chảy xiết. Nghe nói sào huyệt của Luyện Quỷ Đường nằm trong một khu rừng rậm ở trấn Hắc Sa, rất khó để đi đến nơi đó, không thể di chuyển bằng xe hoặc thuyền, bởi vì đường sông hẹp, nước chảy xiết, cần phải dùng bè tre mới có thể đi được, hơn nữa còn phải là người tu hành có tu vi cao."
"Sau khi lên bờ, trong rừng rậm có ký hiệu, cứ tiến về trước khoảng hai ba dặm đường núi là sẽ thấy một cây hòe to, bên dưới cây hòe này có dấu vết của một quỷ đầu, đi về phía bên trái của quỷ đầu mười mấy dặm đường núi là có thể đến Luyện Quỷ Đường. Nhưng muốn xông vào Luyện Quỷ Đường thì phải thông qua một trận pháp do Hồng Minh Chân Nhân bố trí. Về phần trận pháp như thế nào thì ta cũng không biết rõ cho lắm, chỉ có thể trông cậy các ngươi phá trận xông vào mà thôi.” Đại quản gia Kim nghiêm mặt nói.
"Vâng, cảm ơn đại quản gia Kim. Nếu chỉ dựa vào hai người bọn ta thì sẽ không bao giờ tìm thấy nơi này." Dương Phàm nói.
Đại quản gia Kim cười nói: "Nếu cảm ơn thì không cần đâu, chúng ta cũng được xem là người một nhà, nhưng có một điều ta phải nhắc nhở hai vị, thực lực của Luyện Quỷ Đường này rất mạnh, nếu chỉ dựa vào hai vị, chắc chắn sẽ không làm gì được, đặc biệt Hồng Minh Chân Nhân là một nhân vật hung ác, đã có không ít người tài giỏi chết trong tay ông ta. Nếu có một trong số Cửu Dương Hoa Lý Bạch đi cùng với hai ngươi thì chuyện này mới gần như cân bằng."
"Ta cũng muốn gọi tiểu sư đệ của ta đi cùng, nhưng gần đây bọn họ đã đến đảo Bảo rồi, hình như Nhất Dương ca có việc cần bọn họ giúp đỡ, nên chuyện này chỉ có thể dựa vào bản thân bọn ta." Dương Phàm hơi âu sầu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.