Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 363:




“Ngươi cứ nằm xuống đi, đừng nhúc nhích, cơ thể ngươi vừa mới hồi phục được một chút, phải từ từ mới khỏe lại được.” Cát Vũ nghiêm nghị nói.
Đàm gia gật đầu cảm kích, vành mắt hơi ươn ướt nói: "Vũ gia, chắc chắn là ngài đã cứu ta. Ta vẫn còn nhớ mang máng tình hình lúc đó, nhất định là do người khác giở trò quỷ."
Cát Vũ không đáp lại, mà chỉ ngồi im lặng.
Đàm gia lại nhìn Ô Nha nói: "Ô Nha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ô Nha vội đáp: "Đàm gia, ngài đã bị trúng Giáng Đầu Thuật. Có lẽ là do Tạ Dược Chí ở thành phố Bành Thành đã giở trò quỷ. Rất có khả năng cô gái tên Viên Tâm Lan ngày hôm qua là do Tạ Dược Chí sắp xếp vào."
"Tên khốn Tạ Dược Chí này! Không ngờ ông ta lại dám dùng ám chiêu với ta, ta sẽ không tha cho ông ta!" Đàm gia nghiến răng nói.
"Sao mấy người các ngươi cứ thích tìm Giáng Đầu Sư để làm việc thế? Trước đây Thần gia ở tỉnh Nam Giang cũng tìm Giáng Đầu Sư để đối phó với ta, hơn nữa người đó còn rất lợi hại. Đàm gia cũng thích kiểu như vậy à?” Cát Vũ tò mò hỏi.
Đàm gia hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch, trông vô cùng yếu ớt, một lúc sau mới đáp: "Vũ gia, là do ngài không biết đấy thôi. Mấy năm gần đây, bên chúng ta đang thịnh hành chuyện mời Giáng Đầu Sư ở Đông Nam Á, bởi vì dùng bọn họ để hãm hại giết người sẽ không để lại dấu vết, cho dù cảnh sát có đi điều tra cũng không phát hiện ra điều gì, nên không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào. Hơn nữa Giáng Đầu Sư ở Đông Nam Á còn rất rẻ, người bình thường cũng chỉ cần có mấy vạn là có thể làm việc cho ngài rồi, đắt hơn một tý thì dao động từ mấy chục vạn đến một trăm vạn. Nhưng ta không thể ngờ rằng Tạ Dược Chí lại thật sự xuống tay với ta, nếu đã như thế thì ta đành phải không khách sáo với ông ta thôi." 
Cát Vũ gật đầu, thầm nghĩ hóa ra là vậy. Quả thật dùng Giáng Đầu Thuật để hại người sẽ không điều tra được gì, cho dù hại chết người đó cũng không ai phát hiện ra, có thể nói là giết người vô hình.
Trong lúc ba người đang nói chuyện, Đàm gia vốn đang yên ổn bỗng trợn tròn mắt, cả người bắt đầu run rẩy, khóe miệng từ từ chảy máu, trên mặt nổi gân xanh.
“Đàm gia… Đàm gia… Ngài làm sao thế?” Ô Nha đứng bên cạnh nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của Đàm gia, vội vàng bước tới, nhưng lại không biết nên làm thế nào mới phải.
Cát Vũ vừa nhìn thấy cảnh tượng này cũng sợ hết hồn, vội nói: "Ô Nha, mau vạch miệng Đàm gia ra, đừng để ông ta cắn đứt lưỡi."
Ô Nha nghe vậy thì vội vàng làm theo lời Cát Vũ, vươn hai tay vạch miệng Đàm gia ra, nhưng Đàm gia vốn đang cực kỳ suy yếu bỗng trở nên rất mạnh, Ô Nha phải tốn nhiều sức lực mới vạch được miệng ông ta.
Lúc này, Ô Nha lại trở nên hoảng loạn, vội hỏi: "Vũ gia, rốt cuộc chuyện này là sao? Chẳng phải Đàm gia đã được chữa khỏi rồi ư? Tại sao vẫn còn như vậy?"
Ô Nha nghe vậy thì cả kinh, vội nói: "Vũ gia, ngài nhất định phải mau chóng nghĩ cách cứu Đàm gia."
"Ngươi đi xung quanh tìm thử xem, chắc chắn tên Giáng Đầu Sư kia đang ở trong phạm vi một trăm mét, bằng không sẽ không thể nào thôi thúc Giáng Đầu Thuật cao minh đến thế, ngươi chỉ cần tìm được hắn ta rồi cắt ngang hành động thi pháp, thì Đàm gia có thể sống sót. Bên này ta sẽ khống chế tình hình trước, không để Đàm gia tiếp tục có chuyển biến xấu.” Cát Vũ căn dặn.
Ô Nha nghe vậy vội đáp vâng, hắn ta liếc nhìn một vòng quanh phòng, dứt khoát cầm giá sắt truyền dịch xông ra ngoài.
Bên này Cát Vũ thúc giục linh lực, truyền vào cơ thể Đàm gia, tạm thời ngăn cản Giáng Đầu Thuật của đối phương tiếp tục gây ra chuyển biến xấu, nhưng đây không phải là giải pháp lâu dài, một khi Cát Vũ thả lỏng thì Tử Giáng sẽ nhanh chóng lấy mạng Đàm gia.
Xem ra đối phương đang theo dõi nhất cử nhất động của Đàm gia, phát hiện Đàm gia vẫn chưa chết, nên sử dụng sát chiêu, dứt khoát lấy mạng Đàm gia.
Nếu hạ Tử Giáng cho người khác sẽ cực kỳ nguy hiểm, bởi vì cần phải cách người đó trong phạm vi một trăm mét, nếu cách xa sẽ không có tác dụng gì cả, hơn nữa càng tốn nhiều thời gian thì càng tiêu hao linh lực của Giáng Đầu Sư.
Một khi bị người khác phát hiện, hoặc bị gián đoạn giữa chừng, Giáng Đầu Sư đó sẽ gặp nguy hiểm. Giáng Đầu Sư bình thường sẽ không dám nhận công việc này, vì nó quá nguy hiểm.
Dựa vào tu vi mạnh mẽ của mình, tạm thời Cát Vũ có thể ngăn cản sức mạnh của cái chết đang khuếch tán trong cơ thể Đàm gia, chỉ mong Ô Nha mau chóng tìm thấy Giáng Đầu Sư kia, cắt ngang hành động thi pháp của hắn ta, bằng không Cát Vũ cũng không thể ở đây dây dưa với Giáng Đầu Sư mãi được.
Tầm mười mấy phút sau, Ô Nha đột nhiên mở cửa ra, mồ hôi nhễ nhại nói với Cát Vũ: “Vũ gia, ta đã tìm kiếm mọi ngóc ngách trong phạm vi một trăm mét, nhưng không phát hiện ra Giáng Đầu Sư mà ngài nói, ta cũng thông báo cho bệnh viện rồi, bây giờ phải làm sao đây?"
Tim Cát Vũ chùng xuống, thầm nghĩ nếu đối phương đã hạ Tử Giáng cho Đàm gia, nhất quyết đẩy Đàm gia vào chỗ chết, thì chắc chắn đã lên kế hoạch từ trước, hơn nữa nơi ẩn náu cũng cực kỳ kín đáo, không để người khác phát hiện ra.
Xem ra để cứu Đàm gia, Cát Vũ buộc phải đấu pháp với Giáng Đầu Sư kia.
Đối phương dùng Giáng Đầu Thuật, còn Cát Vũ dùng đạo pháp Hoa Hạ.
Nhưng Cát Vũ cũng không chắc nó có hiệu quả hay không, đành phải thử xem sao.
“Vũ gia cứ yên tâm, chỉ cần ta vẫn còn chút hơi thở, đừng ai nghĩ đến chuyện bước vào cánh cửa này nửa bước.” Ô Nha hung ác nói.
Cát Vũ khẽ gật đầu, và sau đó ngồi xếp bằng ngay bên cạnh Đàm Gia.
Cát Vũ thúc đẩy linh lực, nhanh chóng niệm chú, thoáng chốc, hắn đã cảm nhận một luồng sức mạnh vô hình đang đối đầu với mình, thậm chí tiếng niệm kinh chú kỳ lạ cũng được truyền vào thần thức của hắn.
Rất rõ ràng, đối phương cũng cảm nhận được sức mạnh của Cát Vũ, tiếng niệm kinh chú liên tục tăng tốc, bắt đầu di chuyển trọng tâm sức mạnh sang người Cát Vũ. Lần này là cuộc đối đầu giữa hai thần thức, một khi một bên thua, cho dù không chết cũng phát điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.