Mặc kệ là ông trùm Đàm gia của thành phố Giang Thành, hay quản gia Lưu đều rất khách sáo với người thanh niên trước mặt, điều này chứng tỏ thân phận của người này vô cùng cao quý. Nếu bọn họ nhận tiền mà hắn đưa, chẳng khác nào sẽ bị Đàm gia đánh chết.
"Không cần đâu... Đây đều là thứ mà bọn ta nên hiếu kính Vũ gia..." Tên mở cửa bỗng thay đổi sắc mặt, nịnh nọt nói.
"Ta chưa bao giờ ăn không của ai. Lúc nãy ta thật sự rất đói, nên các ngươi hãy nhận lấy số tiền này đi, coi như ta bồi thường cho các ngươi." Cát Vũ tiếp tục đưa tiền. Đám người đó đâu dám nhận lấy, liên tục xua tay, sợ đến mức chân sắp nhũn ra rồi.
“Vũ gia bảo các ngươi nhận thì các ngươi cứ nhận đi!” Đàm gia tức giận nói.
Nghe thấy mệnh lệnh của Đàm gia, người kia mới vội vã đi tới, hai tay run rẩy nhận tiền từ tay Cát Vũ.
“Ngươi còn không mau cút đi!” Đàm gia nói tiếp.
Đám người nghe Đàm gia nói thế thì gấp gáp xoay người rời khỏi đây như đang chạy trốn.
Đám người này vừa rời đi, điện thoại của quản gia Lưu liền đổ chuông, lão ta nhanh chóng nghe máy, cực kỳ cung kính nói: "Vâng... lão gia... là Cát đại sư... Được... ta sẽ nói với Cát đại sư."
Quản gia Lưu cúp máy, đi thẳng đến bên cạnh Cát Vũ, cúi người cung kính nói: "Cát đại sư... Lão gia của ta nghe nói có người gây rối ở nhà cũ thì cực kỳ căng thẳng, nên đã đích thân tới đây, bây giờ đang trên đường đi. Có lẽ mười mấy phút nữa sẽ tới đây, lão gia bảo ngài đợi ông ấy một lát."
Cát Vũ gật đầu đáp: "Được, đúng lúc ta cũng có chuyện muốn tìm Trần lão tiên sinh, nên ta sẽ đợi ở đây."
Dứt lời, Cát Vũ lại ngồi xuống ghế đá, quay đầu liếc nhìn Phượng Di đang đứng bên cạnh. Bây giờ trông Phượng Di có vẻ hơi kích động, đứng im ở đó, mắt đã ngập nước.
Cát Vũ không thể hiểu rõ tâm trạng của Phượng Di vào lúc này, có lẽ chuyện của Phượng Di sẽ nhanh chóng có manh mối, nên kích động cũng là chuyện bình thường.
Cát Vũ quay đầu nhìn Đàm gia hỏi: "Sao thế, Đàm gia tìm ta có chuyện gì à?"
"Ta tìm Vũ gia thì nhất định phải có chuyện rồi, nhưng nơi này không tiện để nói chuyện. Thế này đi, hôm nào Vũ gia rảnh rỗi, ta sẽ phái người đến trường Đại học Giang Thành để đón ngài đến chỗ của ta, rồi chúng ta từ từ trò chuyện." Đàm gia cười nói.
Cát Vũ híp mắt liếc nhìn gương mặt của Đàm gia, chỉ thấy ấn đường của ông ta hơi ảm đạm, trong mắt có tia máu, cung tài bạch tối tăm, vừa nhìn đã biết đang gặp rắc rối, hơn nữa còn không nhỏ.
Cát Vũ đều đã đọc hết ngũ thuật huyền học Đạo môn, Sơn, Y, Mệnh, Tương, Bốc. Chỉ cần nhìn tướng mạo của người khác là có thể biết tương lai hoặc hiện tại người đó đang gặp phải những gì. Cát Vũ thấy quả thật dạo gần đây Đàm gia hơi xui xẻo, nên cười nói: "Đàm gia, gần đây ngươi đã gặp phải rắc rối lớn, chắc chắn đã tổn thất không ít tiền, nhưng chuyện của ngươi thì đợi một khoảng thời gian nữa hẵng nói đi. Gần đây ta hơi bận, tạm thời không thể để tâm đến chuyện của ngươi được."
Đàm gia thấy Cát Vũ đồng ý thì vội nói: "Vũ gia, chúng ta cứ quyết định vậy đi. Đợi Vũ gia hết bận rồi nói với ta một tiếng, ta sẽ cử người đến đón ngài."
“Được.” Cát Vũ đáp. Hắn không có hứng thú tán gẫu với Đàm gia nữa, bây giờ tâm trí của hắn đều đổ dồn lên người Trần Nhạc Thanh, Cát Vũ cũng cực kỳ tò mò không biết rốt cuộc Trần Nhạc Thanh có quan hệ gì với Phượng Di.
Hắn ngồi được một lúc thì nhanh chóng nghe thấy tiếng còi ô tô vọng vào từ ngoài cửa, biết ông cụ Trần Nhạc Thanh đã tới rồi.
Mọi người đều đứng dậy nhìn về phía cửa, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Trần Trạch San dìu Trần Nhạc Thanh đi vào trong viện.
"Trần lão..." Đám người Đàm gia vừa nhìn thấy Trần Nhạc Thanh đã cung kính khẽ cúi đầu chào.
Trần Nhạc Thanh dứt khoát vượt qua đám người, đi thẳng đến trước mặt Cát Vũ, khách sáo nói: "Cát đại sư... đã lâu không gặp."
“Trần lão tiên sinh, gần đây ông có khỏe không?” Cát Vũ cũng lịch sự đáp lại.
Lúc này, Trần Trạch San đang đi bên cạnh Trần Nhạc Thanh nhìn thấy Cát Vũ thì hai mắt cũng sáng lên, kích động gọi Vũ ca.
Cát Vũ liếc nhìn Trần Trạch San, phát hiện hôm nay Trần Trạch San trang điểm rất tinh xảo, ăn mặc cũng tao nhã khéo léo, trông xinh đẹp hơn rất nhiều, hắn mỉm cười gật đầu với Trần Trạch San, coi như chào hỏi lại.
Sau khi chào hỏi ngắn gọn, Trần Nhạc Thanh nói: "Cát đại sư, không biết ngài đến nhà cũ của ta là có ý gì?"
Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt Cát Vũ bỗng trở nên nghiêm nghị: "Trần lão tiên sinh, ta tới đây là vì một việc cực kỳ quan trọng, rất có thể liên quan đến ông, chúng ta có thể đi tới nơi khác để nói chuyện được không?"
“Được, chúng ta vào phòng rồi nói.” Nghe thấy giọng điệu trịnh trọng của Cát Vũ, Trần Nhạc Thanh liền duỗi tay ra hiệu bọn họ đi vào phòng khách nói chuyện.
Dứt lời, hai người liền đi vào phòng khách, Cát Vũ còn tiện tay đóng cửa lại.
Tất nhiên đám người Đàm gia chỉ có thể đợi ở bên ngoài, cách xa mười mấy mét.
Vừa bước vào phòng, Cát Vũ đã khẽ cau mày không biết nên bắt đầu từ đâu, bởi vì chuyện này quá phức tạp, lại dính dáng đến ân oán hơn một trăm năm trước. Nếu đột ngột nói với Trần Nhạc Thanh, chắc chắn lão ta sẽ không thể nào chấp nhận được, hơn nữa bây giờ Cát Vũ cũng không chắc liệu Trần Nhạc Thanh có phải là con cháu của Phượng Di hay không.
“Cát đại sư... Rốt cuộc ngài gọi lão phu tới đây là có chuyện gì vậy?” Thấy Cát Vũ im lặng một hồi lâu, Trần Nhạc Thanh đã lên tiếng trước.
“Căn nhà cũ này của ông có lai lịch như thế nào?” Cát Vũ đột ngột hỏi.
Trần Nhạc Thanh sửng sốt, không ngờ Cát Vũ lại đột ngột hỏi câu này, nhưng vẫn khách sáo đáp: "Cát đại sư thích ngôi nhà cũ này sao?"
“Ta chỉ hỏi như vậy thôi, ngươi cứ trả lời ta là được.” Cát Vũ nói.
Trần Nhạc Thanh nói: "Đây là nhà tổ tiên của nhà họ Trần. Trước đó lão phu luôn sống ở đây cùng cha và ông nội của mình. Năm mươi năm trước, ngôi nhà cũ này từng bị người khác phá hoại một lần, cha ta đã bị lôi ra đánh, nói là lão địa chủ, đại tư bản, bị đánh đến gần chết, nên ông ấy chỉ sống được mấy năm rồi mất, nhà cũng bị người khác đập phá, đồ đạc cũng bị cướp đi hết. Hơn ba mươi năm trước, ta nhờ vào mấy thỏi vàng mà tổ tiên đã chôn ở hậu viện để bắt đầu làm ăn, rồi công việc làm ăn ngày càng lớn mạnh, có được gia nghiệp khổng lồ như ngày hôm nay..."