Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 350:




Đột nhiên, Hướng Quần đang không ngừng lớn lên bỗng hét to một tiếng, hai tay dùng lực, quét ngang đám người, những người bị lão quỷ của tụ linh tháp nhập thân lập tức bay ra ngoài.
Người bình thường đứng trước quái v4t to lớn này giống như đứa bé ba tuổi vậy, đám người liền bay xa hơn ba thước, đánh vào gốc cây đại thụ, đến cả cây đại thụ cũng bị đứt ngang, sức mạnh này vô cùng bá đạo.
Mà thứ trước mắt lại không ngừng biến đổi, trên miệng xuất hiện răng nanh cực dài, trên người xuất hiện nhiều mũi nhọn, ánh mắt biến thành màu hổ phách khiến người ta run sợ.
Đây rốt cuộc là quái vật gì chứ?
Lúc này, đến cả Cát Vũ nhìn thấy còn trợn tròn mắt, không biết phải xuống tay kiểu gì.
Hướng Quần tự biết bản thân không tránh khỏi cái chết, dùng sinh mệnh cũng như linh hồn của mình dâng cho đại yêu ma mà lão ta mời đến, muốn cùng bọn họ đồng quy vu tận, đương nhiên thứ được mời đến này vô cùng cường đại.
"Tiểu Vũ, lùi về phía sau." Thời điểm Cát Vũ đang nhìn Hướng Quần không ngừng lớn lên, nghĩ xem phải giải quyết tên này như thế nào, đột nhiên Dương Phàm hô lên, đánh thức Cát Vũ đang chìm trong suy nghĩ, hắn nhìn về phía Dương Phàm.
Cát Vũ nhìn thấy đột nhiên móng tay Dương Phàm cắt qua mi tâm, lấy ra một giọt máu, hai tay hợp lại, nhanh chóng niệm khẩu quyết: "Vô thượng ngọc thanh vương, thống thiên tam thập lục, cửu thiên phổ hóa trung, hóa hình thập phương giới, thủ bả cửu thiên khí, khiếu phong tiên lôi đình, năng dĩ trí tuệ lực, nhiếp phục tru ma tinh..."
Thời điểm Dương Phàm niệm chú ngữ, Hướng Quần vẫn không ngừng lớn lên, lúc này những người bị quỷ vật bám thân vẫn không ngừng bay về phía lão ta, nhưng cũng bị lão ta ném ra ngoài liên tục.
Những người bị quét ra ngoài, về cơ bản đều là bị một chiêu lấy mạng, bụng dạ bị tàn phá.
Nhưng điều này không tạo thành tổn thương gì với mấy lão quỷ cả, người chết rồi, bọn họ sẽ thoát khỏi ngươi đó, tụ lại bên cạnh Cát Vũ.
"Tiểu Vũ, tiểu Vũ... đây rốt cuộc là chuyện gì thế? Hay là ngươi nhanh chóng chạy đi?" Một lão quỷ nói với Cát Vũ.
"Không được, không thể chạy được, thứ này nếu chạy đến nơi có nhiều người, chắc chắn sẽ gây ra đại loạn." Cát Vũ lo lắng nói.
Đúng lúc này, chú ngữ của Dương Phàm đã ngừng lại, vừa rồi khi Dương Phàm đọc chú ngữ, Cát Vũ nghe rất quen tai, giống như từng nghe thấy ở nơi nào rồi, tưởng tượng lại, mới nhớ ra tiểu sư đệ Bạch Triển cũng từng niệm chú ngữ giống vậy.
Đây là tuyệt kỹ của Vô Vi Phái bọn họ, Ngũ lôi chân quyết.
Nhìn thấy nhuyễn kiếm trong tay Dương Phàm vung lên, trong giây lát đã đánh về phía Hướng Quần, trên mặt đất đột nhiên bốc lên vài đạo sấm sét mũi nhọn, đánh vào người Hướng Quần, Hướng Quần bị dòng điện màu lam bao vây, thống khổ k3u rên thành tiếng.
Cùng lúc đó, sét trên đỉnh đầu cũng đánh xuống, cũng bổ vào người Hướng Quần.
Một chiêu này của Dương Phàm đánh ra, cơ thể của cô chao đảo, đã không ổn nữa rồi.
Cát Vũ biết hiện tại là thời khắc mấu chốt, còn phải thêm lửa mới được, tuy rằng Ngũ lôi chân quyết của Dương Phàm lợi hại, nhưng so với tu vi của Bạch Triển, tu vi của cô vẫn còn kém xa, không có uy lực cường đại như Bạch Triển.
Việc Dương Phàm sử dụng máu đã xuất ra toàn lực rồi.
Sau đó, Hướng Quần đang thống khổ hét lên, Cát Vũ vội vàng bấm pháp quyết, cũng nhanh chóng niệm chú ngữ: "Yểu yểu minh minh, thái dương sắc lệnh, mao sơn đệ tử, thủ chưởng thất tinh..."
Chú ngữ này rất nhanh, bảy thanh tiểu kiếm trên thân kiếm chủ vờn quanh thân Cát Vũ.
Cát Vũ thúc giục linh lực tới cực hạn, ngọn lửa màu lam cũng tràn đầy hơn bao giờ hết.
Cát Vũ giậm chân, hô to một tiếng: "Giết."
Bảy thanh kiếm đang cháy đồng thời bay ra, chia nhau cắm ở những nơi quan trọng trên người Hướng Quần.
Vốn đã bị lôi pháp đánh trúng nên không lớn hơn được nữa, đã đau không chịu nổi, sét là thứ chí cương chí dương, là khắc chế của tất cả mọi thủ đoạn âm tà, là thứ mà tất cả tà vật đều e ngại.
Thời điểm bảy thanh tiểu kiếm của Cát Vũ dừng trên người, ngay lập tức thanh âm nổ tung vang lên, trên người lão ta bỗng bốc cháy ngọn lửa xanh lam.
Trong nháy mắt, cơ thể to đùng của Hướng Quần bỗng thu nhỏ lại rất nhiều, sau đó ngã xuống mặt đất, bị đốt cháy dữ dội.
Xem ra đại yêu ma cũng không chịu lôi phách hỏa thiêu của Dương Phàm và Cát Vũ, trực tiếp bỏ thân thể mà chạy.
Nhìn thấy thi thể của Hướng Quần trên mặt đất, Cát Vũ thở phào một tiếng, lúc này mới nhìn về phía Dương Phàm.
Cơ thể Dương Phàm hơi loạng choạng, trực tiếp ngã xuống đất.
"Chị Tiểu Phàm." Cát Vũ sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng chạy đến, nâng Dương Phàm từ mặt đất lên, khẩn trương nói: "Cô không sao chứ?"
Sắc mặt Dương Phàm trắng bệch, sau khi được Cát Vũ nâng lên ngồi trên mặt đất, cô lắc đầu nói: "Không sao cả, chỉ mất sức một chút thôi, vừa rồi sử dụng máu, dựa vào tu vi hiện tại của ta, căn bản không thể thi triển nổi Ngũ lôi chân quyết và địa sát lôi... Có lẽ phải nghỉ ngơi một thời gian."
Nói xong, Dương Phàm lại nói: "Trong túi ta có một lọ dược, lấy ra cho ta."
Cát Vũ gật đầu, sờ quanh người Dương Phàm, cuối cùng lấy ra một lọ sứ từ trong túi quần của cô, lấy ra mấy viên dược rồi nhét thẳng vào cái miệng nhỏ của Dương Phàm.
Cát Vũ biết, dược trên người Dương Phàm không đơn giản, lần trước cô cho hắn mấy viên, thương thế khôi phục rất nhanh, mạnh hơn nhiều so với đan dược  là hắn tự luyện chế.
Không bao lâu sau, Dương Phàm ngồi một chỗ điều tức chốc lát, sắc mặt tốt hơn nhiều, thở phào một cái, nhìn Cát Vũ nói: "Cảm ơn ngươi Tiểu Vũ, lần này nếu ngươi không ở đây, có lẽ đã sẽ chết trong tay Hướng Quần rồi."
"Sao lại nói như vậy, lúc trước gặp chuyện ở tòa nhà kia, vẫn nhờ cô cứu ta, ta mới có thể sống sót, chúng ta là bạn tốt, hỗ trợ cho nhau là điều nên làm, hơn nữa, vì cô đến đây thăm ta nên mới gặp phải truy kích của Hướng Quần, chuyện này ta cũng có trách nhiệm." Cát Vũ nghiêm mặt nói.
Dương Phàm nhìn chằm chằm Cát Vũ, đôi môi đỏ mấp máy, nhưng không nói lời nào, ánh mắt nhìn về phía Cát Vũ lại có chút phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.