Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 346:




Hai người liếc nhìn nhau một cái, trong đôi mắt Dương Phàm hiện lên một tia bối rối, bản thân cô không ngờ người này lại hướng đến cô.
"Rốt cuộc ngươi muốn gì? Vì sao muốn giết ta?" Dương Phàm lớn tiếng hỏi.
"Mẹ nó, nếu do Ngô Cửu Âm gi3t ch3t, vì sao ngươi lại đến tìm một người phụ nữ chứ, sao ngươi không đến tìm Ngô Cửu Âm mà báo thù đi?" Cát Vũ khinh thường nói.
"Hắn dám sao? Trên đời này, bất kỳ ai đến tìm tiểu Cửu Ca báo thù đều đã chết sạch rồi, nếu hắn đi tìm Tiểu Cửu Ca, cũng chỉ có một con đường chết, nên chỉ có thể khi dễ một nữ tử như ta." Dương Phàm phụ họa nói.
"Các ngươi nói rất đúng, đương nhiên ta không dám trêu chọc Ngô Cửu Âm, nhưng giết tiểu nha đầu như ngươi thì dễ dàng hơn nhiều, bớt nói nhảm đi, đền mạng cho huynh trưởng và cháu ta đi." Người nọ nói xong, liền không còn động tĩnh gì nữa.
Khuôn mặt Cát Vũ mờ mịt nhìn về phía Dương Phàm, trầm giọng hỏi: "Người này có lai lịch thế nào?"
"Có thể nói là tàn dư của Nhất Quan Đạo, lúc trước Nhất Quan Đạo bị Cửu Dương Hoa Lý Bạch liên hợp với các môn phái đại cao thủ khác tập kích, Hướng Thiên Minh là đả chủ, con hắn hạ thuốc ta, muốn gây rối với ta, ta đã nói chuyện này cho tiểu Cửu Ca biết, sau đó tiểu Cửu Ca liền gi3t ch3t đám người ấy, không để lại bất kỳ kẻ nào, vừa rồi ngươi cũng nghe rồi đấy, người này là huynh đệ của Hướng Thiên Minh, đến đây tìm ta trả thù." Dương Phàm trầm giọng nói.
Nghe nói đến Nhất Quan Đạo, trong lòng Cát Vũ cũng trầm xuống, Nhất Quan Đạo là sự tồn tại thế nào chứ, lúc trước, thời kỳ Nhất Quan Đạo cường thịnh, thiếu chút nữa tiêu diệt cả Long Hổ Sơn, Mao Sơn, Hoa Sơn,... tất cả môn phái cao thủ đều có nguy cơ bị tiêu diệt, có thể thấy Nhất Quan Đạo khủng b0 đến mức nào.
Tà giáo này có lịch sử hơn một ngàn năm ở Hoa Hạ, vẫn luôn tồn tại thế hệ sau, không một ai có thể hoàn toàn tiêu diệt bọn chúng, mỗi khi loạn thế, tà giáo này đều nhân cơ hội quấy rối, mặc dù đã thái bình thịnh thế rồi, bọn chúng cũng không an phận, xứng đáng với cái danh tà giáo lớn nhất Hoa Hạ.
Ngay tại nơi này, một năm trước đây, Cửu Dương Lý Bạch cùng với các cao thủ Hoa Hạ đã công phá Nhất Quan Đạo, gi3t ch3t đà chủ Bạch Phật Di Lặc, còn có hai hộ pháp, nhưng một số người sống phân tán trong Hoa Hạ thì vẫn ổn.
Vốn tưởng rằng trải qua một trận giết chóc, Nhất Quan Đạo này có thể yên tĩnh một chút, thế mà bây giờ còn dám xách đầu đến đây.
Nếu người của Nhất Quan Đạo đi gây loạn, vậy pháp trận mà bọn chúng bố trí ra không thể nào thua kém bọn Luyện Quỷ Đường được.
Đột nhiên, Cát Vũ cảm nhận được nguy cơ lớn ngay dưới chân mình, chợt hô lên một tiếng, nắm lấy cánh tay Dương Phàm, lắc mình sang bên cạnh.
Nhưng bọn họ vừa mới chạm đất, đột nhiên có một ngọn lửa màu xanh lam bùng lên, "ầm" một tiếng.
Ngọn lửa này hóa ra là ly hỏa, một ngọn lửa lớn như vậy, phỏng chừng chỉ cần vài giây là có thể đốt cháy một người thành tro tàn.
Sau khi Dương Phàm nhìn thấy ngọn lửa màu lam cháy lên từ dưới đất, khuôn mặt cũng biến sắc.
Không hổ là Nhất Quan Đạo, trận pháp này quá khủng b0 rồi.
Thời điểm ngọn lửa xanh lam phun lên lần đầu tiên, cũng xem như pháp trận hoàn toàn khởi động, bắt đầu không ngừng có các ngọn lửa màu xanh lam liên tiếp phun lên từ dưới đất, Cát Vũ chỉ có thể lôi kéo Dương Phàm, không ngừng dùng súc địa thành thốn mà trốn tránh.
Dương Phàm bị Cát Vũ lôi kéo, tò mò nhìn về phía Cát Vũ hỏi: "Sao ngươi lại học được mê cung bát bộ vậy?"
"Đây không phải là mê cung bát bộ, mà là Súc địa thành thốn của Mao Sơn, nhưng ta còn chưa tu luyện đến cuối, không chạy được xa, chỉ có thể trốn tránh qua lại trong phạm vi mấy chục thước mà thôi.
Cát Vũ giải thích với Dương Phàm, đột nhiên suy nghĩ, nếu bản thân hắn biết được súc địa thành thốn, sao không mang Dương Phàm trực tiếp thoát khỏi pháp trận này chứ?
Nghĩ thế, Cát Vũ lại thúc giục súc địa thành thốn cùng với các chiêu thức khác.
Thời điểm tới rìa của pháp trận, hắn cảm nhận được một lực cản cực mạnh mẽ, giống như hắn đã đánh vào một quả bóng cao su cực lớn vậy, cả Cát Vũ và Dương Phàm đều bị đánh ngược trở về.
Hai người không dám ngừng lại, vội vàng đứng dậy, cảm thấy vô cùng choáng váng.
"Không được rồi, pháp trận này phong tỏa sức mạnh, thuật súc địa thành thốn của ngươi chỉ có thể sử dụng bên trong pháp trận, không thể nào trốn thoát ra ngoài, toi rồi, ta phải chết cùng một chỗ với ngươi rồi, Tiểu Vũ, lần này là ta đã hại ngươi." Dương Phàm lo lắng nói.
"Đừng nản chí, ta có cách rồi, nhất định có thể đưa cô ra khỏi pháp trận." Cát Vũ nói.
Nói xong, Cát Vũ vội vàng lấy la bàn bên hông ra, kéo theo Dương Phàm né tránh ngọn lửa xanh lam đang phun lên, hắn chợt cắn ngón giữa của mình, đưa máu đến mặt gương bát quái vẽ một loạt ký hiệu, sau đó trong gương bát quái hiện lên ánh sáng vàng, càng ngày càng tỏa rộng hơn, ngay lập tức mắt trận liền lộ ra dưới ánh sáng vàng.
"Ngươi được đấy Tiểu Vũ, chúng ta phá hủy mắt trận thì trận pháp sẽ bị hủy." Dương Phàm vui vẻ nói.
Ngay sau đó, Cát Vũ dẫn theo Dương Phàm lắc mình đến chỗ mắt trận, Dương Phàm không chần chừ, nhuyễn kiếm cầm trong tay liền đâm thẳng vào mắt trận, trên mặt đất cuồn cuộn phun ra luồng khí màu đen.
Sau khi mắt trận đầu tiên bị phá hủy, luồng khí bên trong pháp trận quay cuồng, sương mù nồng đậm đã mỏng đi không ít, đến ngọn lửa xanh lam cũng không mạnh mẽ như lúc trước nữa.
Tiếp đó, Cát Vũ liền chiếu tia sáng màu vàng về phía khác, mắt trận thứ hai liền lộ ra, Dương Phàm lại ra tay, phá đi mắt trận thứ hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.