Lúc này, Cát Vũ cũng đã đoán ra được toàn bộ sự việc, hắn đã phá hủy kế hoạch của Hàn Nguyệt yêu đạo, khiến lão ta bị thương phải bỏ trốn, thậm chí còn giết sư đệ Hàn Vân của lão ta.
Cho nên lão ta vẫn luôn ôm hận và lên kế hoạch trả thù hắn.
Khi hắn đưa Chung Cẩm Lượng trở về quê nhà ở Hán Trung để giải quyết việc phá dỡ, lão ta đã bí mật trở lại tòa nhà Dương Lâu, không biết dùng yêu pháp tà môn gì để ngưng tụ âm sát khí, biến nơi đây thành một hang ổ của quỷ vật, lôi kéo hàng trăm con quỷ vật quanh đây về để chờ Cát Vũ chui đầu vào lưới.
Nếu chỉ có những con quỷ vật này thì cũng thôi đi, lão ta lại còn chuẩn bị thêm hai mươi mấy tên cao thủ, mục đích là gi3t ch3t Cát Vũ.
Tuy nhiên, lão ta không ngờ rằng Cát Vũ hiện tại không còn là Cát Vũ như vài tháng trước nữa, nhờ quỷ đan luyện chế từ đám quỷ vật trong toà nhà này mà hắn đã đột phá lên chân nhân chi cảnh.
Lúc này, thanh trường kiếm của Cát Vũ bay tới chiến đấu với đám người đó, mặc dù chúng không thể đánh bại Cát Vũ, nhưng khả năng phòng thủ lại rất mạnh, khiến Cát Vũ không thể gi3t ch3t Hàn Nguyệt yêu đạo.
Lợi dụng cơ hội, lão ta đã từ từ bò dậy, liếc nhìn Cát Vũ đang tấn công mình, sau đó liếc nhìn hai phân thân của Cát Vũ rồi nhanh chóng đoán ra: “Cát Vũ trước mặt chính là pháp thân, tập trung toàn lực gi3t ch3t pháp thân, hai phân thân kia tự nhiên sẽ bị tiêu diệt.”
Vừa dứt lời, đám người vẫn đang chiến đấu với hai phân thân của Cát Vũ, lập tức rút lui chạy về bên cạnh tên yêu đạo để đối phó với Cát Vũ.
Trong phút chốc, Cát Vũ phải đối mặt với hơn chục tên cao thủ, áp lực lại đè nặng lên người hắn.
Không chỉ có vậy, Hàn Nguyệt yêu đạo lại hét lớn: “Địa độn kiếm trận, nhanh lên, dùng địa độn kiếm trận.”
Vừa dứt lời, khoảng hơn chục tên tấn công Cát Vũ đột nhiên thay đổi chiến thuật, hợp thành một kiếm trận đáng sợ. Một đám người lao vào chém giết Cát Vũ, một đám khác lại kết pháp quyết với Hàn Nguyệt yêu đạo, chỉ trong tích tắc đã thấy đám người đó đột nhiên biến mất vào hư vô.
Ngay sau đó, Cát Vũ đột nhiên cảm thấy một mối nguy cơ ở ngay dưới chân.
Cát Vũ giật bắn người, mồ hôi lạnh toát ra, trong lòng thầm nghĩ, đây là loại tà thuật gì vậy? Sao người lại chạy từ dưới lòng đất lên được chứ? Nếu không phải ban nãy hắn chạy nhanh thì đoán chừng cái mạng này đã mất rồi, chiêu này thật là độc ác.
Không đợi Cát Vũ kịp suy nghĩ, dưới mặt đất lại truyền đến một cảm giác nguy hiểm khác.
Cát Vũ nhanh nhẹn vận dụng súc địa thành thốn, lách mình né tránh.
Vừa rồi Cát Vũ cũng đã nghe thấy Hàn Nguyệt yêu đạo lớn tiếng nói dùng địa độn kiếm trận, nghĩa là, những người này có thể trốn vào trong lòng đất, sau đó đột nhiên xuất hiện, lén tấn công hắn như một bóng ma, làm cho khả năng phòng thủ của hắn yếu đi. Phải công nhận địa độn kiếm trận này rất lợi hại.
Nếu không phải hắn biết sử dụng súc địa thành thốn, thì nói không chừng đã dễ dàng gục trước chiêu này của chúng.
Chờ Hàn Nguyệt dẫn cả đám người đó biến mất vào trong hư vô, gia nhập địa độn kiếm trận thì hắn sẽ càng gặp nguy hiểm hơn.
Hoàn toàn không để cho Cát Vũ có thời gian suy nghĩ, những kẻ đó từ trong hư vô đã xuất hiện, đánh lén hắn, sau đó lại trốn vào lòng đất, không thấy bóng dáng đâu nữa. Quả thực giống như hổ gặm nhím, không thể nào há miệng được.
Ngay sau đó lại nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của Hàn Nguyệt yêu đạo, thân hình chợt loé lên, rồi lại không thấy bóng dáng nữa, mấy gã bên cạnh lão ta cũng niệm chú rồi biến mất theo.
Đột nhiên khí tràng sinh ra một trận dao động rất lớn, bên cạnh Cát Vũ không ngừng có người xông ra đâm mấy nhát kiếm, sau đó lại không thấy đâu nữa. Phía trên mặt đất cũng không ngừng có kiếm đâm tới, Cát Vũ cảm giác trong sân của toà nhà Dương Lâu đều không an toàn.
Giờ phút này, Cát Vũ chỉ có thể dựa vào súc địa thành thốn để không ngừng thay đổi vị trí, để đối phương không biết mình đang ở đâu.
Tuy nhiên, sử dụng súc địa thành thốn tốn rất nhiều linh lực, một khi linh lực khô cạn thì sẽ bị Hàn Nguyệt yêu đạo băm vằm nát bét.
Cát Vũ vắt óc, không ngừng nghĩ cách, cuối cùng đã nghĩ ra, hắn liếc về phía hòn non bộ trong sân.
Lúc trước Bạch Triển đã chém một nhát khiến hòn non bộ văng tung toé, giờ phút này vẫn còn chưa được phân nửa hòn non bộ ở đó.
Mặc dù những người này có thể từ chui lên từ lòng đất, nhưng không thể chui lên khỏi tảng đá.
Nghĩ đến đây, Cát Vũ vui mừng khôn xiết, nhanh chóng lắc mình đến hòn non bộ, hai chân đạp lên tảng đá. Quả nhiên khi Cát Vũ đứng ở đó, bọn chúng chỉ có thể chui lên xung quanh tảng đá, điều này cũng đã cho Cát Vũ thêm thời gian.
Bọn họ chui lên với tốc độ rất nhanh, sau đó lại chém hai nhát kiếm, rồi lại nhảy vào lòng đất biến mất.
Cát Vũ đứng trên hòn non bộ cản phá mấy lần, những kẻ đó chẳng làm được gì.
Cuộc chiến giằng co này phải kết thúc càng sớm càng tốt.
Trong lòng Cát Vũ trầm xuống, hắn chợt nảy ra một ý, cầm Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay, trong miệng nhanh chóng niệm chú: “Yểu yểu minh minh, thái thượng sắc lệnh, mao sơn đệ tử, thủ chưởng thất tinh, băng phong thập lý.”
Thần chú vừa vang lên, bảy thanh kiếm nhỏ nhanh chóng tản ra, mỗi mũi kiếm đều phát ra những tia lạnh giá, nhiệt độ xung quanh giảm xuống mấy chục độ.
Lúc này đã là mùa đông rồi, nhiệt độ lại giảm xuống mấy chục độ thì có thể tưởng tượng trời lạnh đến mức nào chứ.
Bảy thanh kiếm nhỏ bắn về bốn phương tám Hướng Quầnh sân, một lớp băng dày nhanh chóng ngưng tụ trên mặt đất, đóng băng mặt đất lại.
Những kẻ sử dụng thuật địa độn bất chợt chui lên từ mặt đất, đã bị lớp băng lạnh lẽo đóng chặt lại dưới mặt đất, có vài người đã chui lên một nửa, thân hình vẫn còn bị kẹt lại một nửa, thân trên cũng bị đóng thành khối băng chết.