Khi Cát Vũ truyền thụ cho Chung Cẩm Lượng một số phương pháp tu luyện nhập môn, hắn cũng không hề nhàn rỗi, bên trong Tụ Linh tháp phong ấn rất nhiều lệ quỷ không thể siêu độ, trong khoảng thời gian này, Cát Vũ đã luyện chúng thành quỷ đan. Những quỷ đan đối với một người tu hành sơ cấp như Chung Cẩm Lượng chính là linh dược thập toàn đại bổ, có thể khiến tu vi của hắn ta tăng lên nhanh chóng.
Cát Vũ cũng không hề keo kiệt, hắn lấy ra một nửa số quỷ đan đưa cho Chung Cẩm Lượng dùng.
Chung Cẩm Lượng thực sự đã nhận được một món lợi khổng lồ từ Cát Vũ, cứ vài ngày lại nuốt một viên quỷ đan, quả thực tu vi đã tăng lên nhanh chóng, hiểu được khí tràng ngày càng sâu sắc. Một khi Chung Cẩm Lượng nuốt hết những viên quỷ đan này, một năm sau xuống núi, phỏng chừng đã đạt đến cấp bậc mấy tiền pháp sư. Cho dù tu hành trên núi Mao Sơn cũng không tiến bộ nhanh như thế.
Vốn dĩ Cát Vũ định đưa tất cả những viên quỷ đan này cho Chung Cẩm Lượng, nhưng dùng quá liều sẽ có tác dụng ngược, gây bất lợi cho tu vi của Chung Cẩm Lượng.
Trong khi Chung Cẩm Lượng bế quan tu hành hai tháng, thì Cát Vũ cũng bế quan hai tháng.
Hắn và Chung Cẩm Lượng chia nhau mỗi người uống hơn mười viên quỷ đan, mà trong khoảng hai tháng này, tu vi của Cát Vũ đã đạt tới chân nhân chi cảnh.
Một khi đã đạt đến chân nhân chi cảnh, sau này độ khó của việc tu hành sẽ tăng lên gấp bội.
Ví dụ, Cát Vũ ăn một viên thi đan được luyện hoá từ thành tinh thi, có thể nâng cấp từ thất tiền đạo trưởng thành bát tiền đạo trưởng, nhưng một khi đã đạt tới chân nhân chi cảnh mà muốn tăng từ nhất tiền chân nhân lên nhị tiền chân nhân, thì cho dù có ăn mười viên thi đan cũng chưa chắc đã đạt được.
Nhất tiền chân nhân và nhị tiền chân nhân cách nhau một khoảng cách rất lớn, trên thế gian này, hầu hết những người tu hành sau khi đạt đến cảnh giới chân nhân đều gặp phải thời kỳ bình cảnh, vẫn giậm chân tại chỗ trong một khoảng thời gian rất dài.
Toàn bộ Hoa Hạ, tất cả người tu hành của các đại môn phái có thể đạt tới chân nhân chi cảnh chỉ có mấy trăm người, nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng so với dân số hơn một tỷ người ở Hoa Hạ thì phải nói là rất hiếm.
Bây giờ Cát Vũ có thể đạt đến chân nhân chi cảnh không phải là điều dễ dàng gì.
Sau hơn hai tháng, Chung Cẩm Lượng đã hoàn toàn nhập môn, hắn ta có thể tùy ý biến hoá chiếc quạt thành thanh bảo kiếm bất cứ lúc nào. Lúc này Cát Vũ mới hài lòng mà từ biệt Chung Cẩm Lượng, nói hắn ta phải chăm chỉ tu hành ở trong sơn động thêm mười tháng nữa, sau đó hẵng đến trường đại học Giang Thành tìm hắn.
Cát Vũ sẽ không rời trường đại học Giang Thành trước khi Chung Cẩm Lượng xuất quan, trước đây là vì chưa xử lý được âm sát khí trong tòa nhà Dương Lâu, bây giờ Cát Vũ lại có thêm lý do đó là chờ Chung Cẩm Lượng niết bàn trùng sinh, cường giả trở về.
Ngoài ra, nơi này cũng cách nhà của Lê Trạch Kiếm không xa, có thể đến thăm vợ con của y bất cứ lúc nào.
Cát Vũ cũng không rõ liệu một năm sau, chuyện gì sẽ xảy ra với Chung Cẩm Lượng. Dù sao hắn ta đã tu luyện theo di thư của thần Chung Quỳ, tương đương với tu tiên pháp rồi.
Chung Cẩm Lượng khi nghe tin Cát Vũ sẽ đi thì lưu luyến không thôi, nghĩ đến việc một mình ở đây mười tháng, hắn ta cảm thấy trống rỗng, nắm lấy cánh tay Cát Vũ năn nỉ: “Vũ ca, ngươi ở đây thêm mấy tháng đi, có ngươi thì ta sẽ tiến bộ nhanh hơn, để ta ở đây một mình ta sợ, lỡ như ngươi vừa xuống núi, ta đã gặp phải dã thú thì làm sao đây?”
“Nhóc con, đừng cằn nhằn nữa. Những vị tiền bối tu hành trên vách núi ở Mao Sơn một khi bế quan phải mười năm, ngươi chỉ có mười tháng, sẽ trôi nhanh thôi. Với bản lĩnh hiện giờ của ngươi mà còn sợ dã thú ư? Cho dù có hai con hổ đến đây thì ngươi chỉ cần một chưởng đã đánh chết chúng rồi.”
Nói xong, Cát Vũ nhặt một hòn đá to bằng lòng bàn tay trên mặt đất, đặt nó trên một bức tường đá nhô cao, nói với Chung Cẩm Lượng: “Hãy vận dụng linh lực của đan điền khí hải vào lòng bàn tay, đập cục đá này thử xem.”
Chung Cẩm Lượng vừa nghe nói dùng tay đập đá, bỗng thấy tay mình đau nhói, cười cười: “Hay là thôi đi, lỡ gãy xương thì sao?”
“Kêu ngươi thử thì thử đi, đừng nói nhảm.” Cát Vũ thúc giục.
Ngay lập tức, Chung Cẩm Lượng nghe theo lời Cát Vũ, thở ra một ngụm linh khí, hội tụ trong lòng bàn tay rồi chưởng vào hòn đá, chỉ nghe thấy một tiếng cạch giòn tan, hòn đá vỡ ra thành nhiều mảnh.
Điều quan trọng là Chung Cẩm Lượng không hề cảm thấy đau đớn gì.
Nhìn tảng đá vỡ nát, Chung Cẩm Lượng sửng sốt một hồi, sau đó ngây ngẩn cả người nói: “Vũ ca… không hề đau chút nào, ta có thể đánh vỡ đá rồi…”
“Thế này có là gì, mười tháng sau, ngươi có thể một chưởng đánh vỡ tảng đá thành bột, lúc đó hãy tới trường đại học Giang Thành tìm ta. Mặc dù ngươi mới tu hành hơn hai tháng, nhưng đã được ăn hơn mười viên quỷ đan, trong mười tháng có thể tiêu hoá hết, chỉ dựa vào quỷ đan để tăng tu vi thì không thể khinh thường được đâu.”
Nói xong, Cát Vũ vẫy tay với Chung Cẩm Lượng và trượt xuống từ những dây leo ở cửa hang.
“Vũ ca, Vũ ca… đừng vội đi mà…” Chung Cẩm Lượng gọi với theo nhưng Cát Vũ không để ý tới hắn ta, còn dây dưa nữa thì sẽ lãng phí thời gian, hắn phải nhanh chóng trở về thành phố Giang Thành, còn có rất nhiều việc để hắn làm.
Khi Cát Vũ vừa ra khỏi hang, phát hiện trời đã trở lạnh, trên trời có vài thứ bay lả tả, không biết là mưa hay tuyết, cảm giác lạnh thấu xương.
Cũng may Cát Vũ là một người tu hành, hắn vận dụng linh lực tràn ngập trong cơ thể, hoàn toàn có thể chống lại luồng khí lạnh này.
Hắn đi bộ cả ngày lẫn đêm mới ra khỏi ngọn núi cằn cỗi, sau đó mua vé đi thẳng đến Giang Thành.
Đã hơn hai tháng trôi qua, bản thân hắn không nghe được tin tức gì, trong ngọn núi này không có tín hiệu điện thoại, thậm chí chẳng có nơi để sạc pin, có lẽ rất nhiều người không liên lạc được với hắn, sẽ sốt ruột lắm đây.