Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, những người này đến cũng nhanh và bỏ chạy cũng nhanh.
Tổng giám đốc Thái kia dẫn theo hai ba trăm tên côn đồ hùng hổ xông đến, còn có bốn tên cao thủ để xử lý Cát Vũ, nhưng chưa đầy nửa giờ đã thi nhau chạy mất dép.
Chỉ mất chưa đầy hai mươi phút để đánh bại bốn cao thủ đó.
Lúc này trời cũng đã nhá nhem tối, Cát Vũ vươn vai, ban nãy vừa hoạt động gân cốt xong, cảm giác thật thư thái.
Khi Cát Vũ quay lại nhìn đám người Chung Cẩm Lượng, tất cả họ đều sững sờ há hốc miệng nhìn hắn.
Nguy Hùng Huy nhìn Cát Vũ cười cười, cơ mặt khẽ giật giật, chân đứng không vững, loạng choạng hai bước, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Bùa Vân Lôi do Cát Vũ ném ra vừa rồi không chỉ khiến đám người tổng giám đốc Thái sợ hãi, mà còn khiến cả nhà của Chung Cẩm Lượng và Nguy Hùng Huy sợ hãi.
Thủ đoạn này… quả thực quá ghê gớm rồi, ai mà không sợ chứ?
Huống chi họ chỉ là người bình thường.
“Sao thế, sao ai cũng nhìn ta như nhìn thấy quái vật vậy?” Cát Vũ buồn bã nói.
“Vũ… Vũ ca… ngươi đúng là thần tiên mà.” Chung Cẩm Lượng run giọng nói.
“Đúng, đúng, đúng... thần tiên, quá giỏi, tia sét vừa rồi từ đâu mà ra vậy...” Nguy Hùng Huy cũng hùa theo nói.
“Chỉ là một thủ đoạn nhỏ thôi mà, đừng sợ, chỉ doạ người thôi.” Cát Vũ cười với bọn họ, sau đó nói: “Hai ngươi đi theo ta, lát còn có trò hay nữa.”
Nguy Hùng Huy và Chung Cẩm Lượng nhìn nhau, khi họ nhìn lại Cát Vũ thì hắn đã đi về phía cổng sân.
“Cha, mẹ, ở đây đã không có chuyện gì nữa rồi, hai người mau vào nhà nghỉ ngơi đi, chúng con đi với Vũ ca một lát sẽ về.” Chung Cẩm Lượng nói.
Cha mẹ của Chung Cẩm Lượng chỉ gật đầu, cứ sững sờ đứng đó không nhúc nhích.
Khi Cát Vũ bước đến cửa, một con quỷ vật bay đến trước mặt hắn nói: “Vũ gia, mọi việc đã lo liệu xong, tổng giám đốc Thái và Nhị Cẩu Tử đã bị bọn ta bao vây trong xe.”
“Họ có nhìn thấy các ngươi không?” Cát Vũ hỏi.
“Không, hù chết họ chẳng có gì vui cả.” Tên lão quỷ kia cười lớn.
Cát Vũ gật đầu, sau đó gọi Chung Cẩm Lượng và Nguy Hùng Huy đi về phía cổng thôn.
Cát Vũ cùng Chung Cẩm Lượng và Nguy Hùng Huy bước tới, chỉ thấy xe đã bị khóa, có hai con quỷ vật ngồi bên trong, ngăn không cho ông ta lái xe đi.
Tổng giám đốc Thái vừa khởi động xe, vừa hoảng sợ nói: “Hôm nay... chuyện này… chuyện này là sao? Sao xe lại không nổ máy?”
“Ngươi im đi, tất cả là tại ngươi, lão tử hận không thể gi3t ch3t ngươi ngay bây giờ đấy.” Tổng giám đốc Thái tức giận nói.
Trong lúc hai con chó này đang cắn nhau, Cát Vũ đã đi tới bên cạnh xe, gõ nhẹ vào cửa kính, mỉm cười nhìn họ.
Ngay khi ông ta nhìn thấy khuôn mặt của Cát Vũ, còn đáng sợ hơn nhìn thấy một con quỷ, lập tức rùng mình sợ hãi.
Ngay sau đó, Cát Vũ nhẹ nhàng kéo cửa kính, cửa xe mở ra. Hai tên kia đã cố gắng hết sức mở cửa xe nhưng không mở được, tất cả là bởi vì có quỷ vật trong đó ngăn không cho chúng làm bất cứ chuyện gì.
“Tổng giám đốc Thái, ra ngoài nói chuyện đi.” Mở cửa xe xong, Cát Vũ cười nói.
Sắc mặt của tổng giám đốc Thái thay đổi liên tục, từ đỏ thành trắng, dưới ánh nhìn chăm chăm của Cát Vũ, cuối cùng cũng run sợ thò đầu ra khỏi xe.
Ở bên kia, Chung Cẩm Lượng và Nguy Hùng Huy cũng mở cửa xe, kéo Nhị Cẩu Tử ra khỏi xe, hắn ta vốn đã sợ hãi rồi, giờ nhìn thấy Cát Vũ, cảm giác như trời sắp sập tới nơi.
Lần trước vì Cát Vũ mà hắn ta đã bị đánh rụng hết răng, lần này không biết còn điều tồi tệ nào đang chờ đợi mình ở phía trước.
“Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng… Tất cả đều tại tổng giám đốc Thái bảo ta làm, không liên quan gì đến ta….” Nhị Cẩu Tử quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu lạy Cát Vũ.
“Tha con mẹ mày!” Chung Cẩm Lượng không nhịn được nữa, đá một cước khiến Nhị Cẩu Tử ngã xuống đất.
Tiếp đó, Chung Cẩm Lượng và Nguy Hùng Huy lao vào đấm đá Nhị Cẩu Tử, hắn ta lăn lộn trên mặt đất, kêu la thảm thiết.
Nhị Cẩu Tử đã đánh cha mẹ của Chung Cẩm Lượng và đá ông nội suýt nữa thì chết, sao Chung Cẩm Lượng có thể tha thứ cho hắn ta dễ dàng như thế được.
Trận đòn này đánh rất đã tay, ít nhất Nhị Cẩu Tử bị đánh đến sắp chết.
Nghe tiếng hét của Nhị Cẩu Tử, tổng giám đốc Thái bị doạ câm như hến, hai chân run lẩy bẩy.
Cát Vũ không nói gì, cứ mỉm cười nhìn ông ta. Mãi một lúc sau, tổng giám đốc Thái mới nuốt nước miếng nói: “Này… vị tiểu huynh đệ, là ta sai rồi, ta sẽ làm theo lời ngươi, bồi thường cho mọi người tiền phá dỡ kèm với tiền thuốc men, ta sẽ trả tất cả…”
Cát Vũ cười khẩy, liếc nhìn Nhị Cẩu Tử đang bị Chung Cẩm Lượng đánh tơi bời, nói: “Lượng Tử, đừng đánh nữa, còn đánh nữa sẽ chết người đấy.”
Lúc này Chung Cẩm Lượng và Nguy Hùng Huy mới dừng lại và nhìn Cát Vũ.
“Hai ngươi lại đây.” Cát Vũ vẫy tay với hai người họ.
Hai người nghi ngờ bước tới, Nguy Hùng Huy nói: “Vũ ca, có chuyện gì vậy, đánh người xong thật hả giận. Trước đây thằng nhóc này thường ức hiếp người trong thôn, nhà của ta cũng bị hắn bắt nạt, giờ ta có thể đánh hắn rồi.”
“Đánh có đã tay không?” Cát Vũ cười hỏi.
Cả hai liên tục gật đầu.
“Các ngươi đã bao giờ đánh một người giàu chưa?” Cát Vũ hỏi lại.
Cả hai người đều sững sờ một lúc rồi nhìn Cát Vũ, không biết Cát Vũ có ý gì.
“Có một người đàn ông giàu có ở trước mặt các ngươi, để ta làm mẫu trước.” Nói xong, Cát Vũ đã tát một cái vào mặt của tổng giám đốc Thái khiến ông ta sững sờ, tức giận nói: “Ngươi… sao ngươi lại đánh người hả?”
“Ta đánh ngươi đó? Không phục à? Khi ngươi bảo Nhị Cẩu Tử đánh người trong thôn, có lẽ rất nhiều người đã hỏi câu tương tự phải không?” Cát Vũ hỏi ngược lại.
Tổng giám đốc Thái nhất thời á khẩu không trả lời được.
“Được rồi, ta sẽ giao cho hai người các ngươi. Thử xem cảm giác đánh kẻ có tiền là như thế nào đi.” Cát Vũ cười nói.
Chung Cẩm Lượng và Nguy Hùng Huy sững sờ, hơi chùn tay, đây là một đại gia giàu có, tài sản mấy triệu tệ, có thể hơn mười mấy triệu tệ, ai dám đánh chứ?
“Đừng có đứng đực ra đó nữa, ra tay đi.” Cát Vũ nói.
“Được.” Nguy Hùng Huy nói xong, bước tới tát một cái vào mặt tên nhà giàu.