Khi tên A Khôn bị Cát Vũ đá bay, lập tức có mấy người vây quanh, vỗ vào mặt A Khôn, gọi gã ta vài lần nhưng không có tiếng đáp lại. Rõ ràng còn thở, chỉ bị đánh hôn mê bất tỉnh mà thôi.
Lúc này, tổng giám đốc Thái không thể không nhìn thẳng Cát Vũ.
Sở dĩ người này có lòng tự tin như vậy là vì ỷ lại dưới trướng có thuộc hạ biết võ, nếu không trước đó ông ta sẽ không phát ngôn ngông cuồng như thế.
Sau khi Cát Vũ đá A Khôn, nụ cười trên mặt hắn vẫn không thay đổi, chắp tay sau lưng, nhìn về phía tổng giám đốc Thái nói: “Loại hàng kém chất lượng này cũng dám kêu ra giao đấu với ta à, tổng giám đốc Thái, ngươi còn có ai giỏi hơn không?”
Tổng giám đốc Thái nhìn Cát Vũ, nhướng mắt, hô hấp cũng trở nên nặng nề, ông ta nhìn ba người phía sau, trầm giọng nói: “Chư vị, ai lên giải quyết thằng nhóc kia, quá kiêu ngạo rồi.”
Ba người này đều là cao thủ được ông ta mời từ Hán Trung về, trong đó có hai người mở võ quán, hàng trăm đệ tử, thuộc hạ đều có võ công thực thụ.
Nghe Nhị Cẩu Tử báo cáo, tổng giám đốc Thái biết Cát Vũ là người luyện võ và có thể hạ gục hàng chục người trong chốc lát, vì vậy ông ta đã đặc biệt mời các cao thủ từ tỉnh Hán Trung đến để đối phó với Cát Vũ.
Lúc này, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi liếc nhìn Cát Vũ, trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Thái, giao tên nhóc này cho ta.”
Nói xong liền đi về phía Cát Vũ.
“Huấn luyện viên Mã, nếu ngươi đánh thắng tên nhóc này, ta sẽ cho ngươi ba mươi vạn.” Tổng giám đốc Thái nói.
Ngay khi huấn luyện viên Mã đi đến chỗ Cát Vũ, Cát Vũ đã đánh giá từ tốc độ bước đi và dáng người của ông ta, người này ít nhất cũng là một bậc thầy võ thuật ngoại gia. Hai người vừa rồi đứng bên cạnh ông ta, một người trong đó mới đột phá lên công pháp ngoại gia, vừa bước vào giai đoạn đại thành của công pháp nội gia.
Nhìn thấy huấn luyện viên Mã đứng ở bên cạnh, Cát Vũ lắc đầu nói: “Tổng giám đốc Thái, để hai vị cao thủ còn lại của ông lên luôn đi, họ Mã kém hơn ta, cùng lắm chỉ hai chiêu là gục thôi.”
Kiêu ngạo! Thật sự quá kiêu ngạo!
Khi hai cao thủ bên cạnh tổng giám đốc Thái nghe Cát Vũ nói vậy, lập tức thay đổi sắc mặt, đằng đằng sát khí bước lên đứng bên cạnh huấn luyện viên Mã.
“Nhóc con, ngươi thật ngông cuồng, hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi một trận, để ngươi biết thế nào là trời cao đất rộng.” Vị cao thủ này vừa bước lên đã chỉ vào Cát Vũ, tức tối nói.
“Họ Mã ta tự hào ở cả Hán Trung hiếm có địch thủ, hôm nay lại bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch làm nhục, nếu hôm nay họ Mã ta không đánh chết ngươi, thì sẽ lấy họ của ngươi!” Huấn luyện viên Mã tức giận hét lên.
“Ngươi đừng hòng, ta không hy vọng ngươi theo họ của ta đâu. Nhà họ Cát ta cũng sẽ không thu nhận loại người kém cỏi, cam tâm tình nguyện làm chó săn cho bọn nhà giàu đâu.” Cát Vũ chế nhạo.
Huấn luyện viên Mã lập tức tức giận, gầm lớn, định lao vào Cát Vũ.
Người này cũng xem như có nhãn lực, có thể nhìn ra sự khác thường của Cát Vũ.
Mà Cát Vũ cũng nhìn ra, người này là kẻ mạnh nhất trong ba người bọn họ, cũng chỉ có gã ta đã đột phá lên cảnh giới công pháp nội gia, là người có thể khoa tay múa chân đánh với hắn được hai chiêu.
Người này có vóc dáng trung bình, mặc đồng phục luyện võ, không cao, nhìn hơi gầy, đôi mắt sáng quắc.
Lập tức cả ba nén giận, chia nhau ra bao vây Cát Vũ.
Cát Vũ vẫn đứng đó không nhúc nhích, nhìn thẳng vào người có công phu cao nhất đang đứng đối diện với mình.
“Ngươi tên gì?” Cát Vũ đột ngột hỏi.
“Tại hạ họ Hàn, tên Vĩ Địch, xin chỉ giáo.” Người đàn ông chắp tay với Cát Vũ, lập tức thủ thế, sẵn sàng chiến đấu.
Gã ta vừa thủ thế, Cát Vũ đã nhận ra môn đạo, trầm giọng nói: “Thì ra là đệ tử của Lục Hợp môn hạ, có thể tu luyện đến cảnh giới này cũng coi như giỏi, nể tình ngươi khách sáo với ta nên ta sẽ chấp ngươi ba chiêu, sau ba chiêu, ta sẽ phản công, thế nào?”
Nghe đến đây, Hàn Vĩ Địch nhíu mày cảm thấy rất khó chịu. Theo quy củ giang hồ, khi đánh nhau phải tự giới thiệu, vậy mà Cát Vũ lại làm nhục mình như thế này, chỉ là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch mà đòi nhường trước ba chiêu ư? Dù thế nào thì gã ta cũng đã đột phá cảnh giới đại thành công pháp nội gia của Lục Hợp Quyền, toàn bộ Hán Trung không có ai dám nói chuyện với gã ta như thế này.
Hàn Vĩ Địch cũng không nhiều lời, thân hình nhoáng lên, lao về phía Cát Vũ, vừa tiến lên đã dùng tuyệt kỹ Hổ Bão Đầu, đánh vào trán Cát Vũ.
Cùng lúc Hàn Vĩ Địch ra tay, hai cao thủ kia cũng xuất chiêu, đánh vào vị trí trọng yếu trên cơ thể Cát Vũ.
Từ khi còn rất nhỏ, Cát Vũ đã ở bên cạnh sư phụ Tr4n Duyên chân nhân, đã quen thuộc với các chiêu thức của các môn phái lớn ở Hoa Hạ, về cơ bản cũng coi như hiểu rất rõ.
Cát Vũ cũng có hiểu biết về Lục Hợp Quyền này.
Thân hình vừa loé lên, huấn luyện viên Mã lập tức đá vào nguc Cát Vũ, Cát Vũ xuất chiêu Ưng Trảo Thủ nắm lấy gót chân sau của huấn luyện viên Mã, vừa lôi vừa kéo, túm ông ta xoay trên không trung, sau đó dùng hai chân đá vào người ông ta bay ra xa mấy mét.
Lần này, huấn luyện viên Mã đã mềm nhũn, sau khi tiếp đất, ông ta nằm trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy thân thể không cử động được, chỉ cần cử động thì toàn thân đau nhức, còn thấy khó thở nữa.
Cát Vũ định nhanh chóng giải quyết hai người kia, sau đó sẽ xử lý Hàn Vĩ Địch đó.
Nhìn thấy Cát Vũ đã giải quyết huấn luyện viên Mã chỉ trong một chiêu, Hàn Vĩ Địch và cao thủ còn lại vô cùng sợ hãi, vội vàng tăng tốc độ tấn công.
Mà ngay từ ban đầu Cát Vũ cũng không hề tấn công, chỉ dựa vào thân pháp cực nhanh của hắn, bước chân không ngừng biến hóa tại chỗ, tránh né động tác như cuồng phong của hai người.
Đồng thời, Cát Vũ còn cố ý tạo một khoảng cách với Hàn Vĩ Địch, cố ý để lộ sơ hở cho một người.
Nhìn thấy cơ hội, lập tức tên cao thủ kia tung cả hai nắm đấm ra và đánh vào bộ phận trọng yếu của Cát Vũ. Cát Vũ cười khẩy, khi nắm đấm của tên đàn ông lướt tới, Cát Vũ đã vươn tay ra và nắm lấy cổ tay hắn ta.
Vừa lôi vừa kéo, Cát Vũ đã vặn cánh tay của tên cao thủ kia hai vòng, hắn ta chợt cảm thấy cánh tay đau nhói, hét lên đầy thảm thiết, thân hình cuộn tròn giữa không trung, bị Cát Vũ đánh bay ra ngoài như một cái bao tải.