Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 324:




Nhị Cẩu Tử biết rằng hôm nay mình đã gặp phải một kẻ mạnh rồi, mấy chục người mà hắn ta mang theo đều bị Cát Vũ đánh gục chỉ trong nháy mắt, ngay cả chiếc xe ủi đất nặng mấy tấn cũng bị hắn đá bay ra xa. Nhị Cẩu Tử cũng chẳng còn dũng khí để giãy giụa nữa, cứ thế quỳ xuống trước mặt Cát Vũ, run rẩy xin tha.
Tuy nhiên, Cát Vũ không định buông tha cho hắn ta dễ dàng như vậy, hắn vung tay lên, tát mạnh lên mặt Nhị Cẩu Tử.
Chỉ bằng một cái tát này, Nhị Cẩu Tử đã vẹo sang một bên và ngã xuống đất, máu chảy ra từ khóe miệng.
“Quỳ xuống cho ta!” Cát Vũ tức giận nói.
Trước mặt Cát Vũ giống như một vị sát thần này, Nhị Cẩu Tử nào dám không nghe lời, hắn ta vội đứng dậy rồi lại quỳ xuống, cứ để mặc cho vết máu từ khóe miệng chảy ra.
“Cái tát đầu tiên này là đánh thay cho cha Chung Cẩm Lượng!”
Vừa nói, Cát Vũ lại tát thêm cái thứ hai. Cái tát này còn mạnh hơn lần trước. Răng hàm sau của Nhị Cẩu Tử bay ra khỏi miệng, hắn ta đau đớn r3n ri rồi lại ngã xuống đất.
“Quỳ đàng hoàng cho ta!” Cát Vũ lại nói.
“Đừng đánh nữa... đừng đánh... đau quá... Cầu xin ngài tha cho ta, sau này ta sẽ không dám nữa…” Nhị Cẩu Tử lấy tay ôm quai hàm đang sưng tấy của mình, bọt máu không ngừng trào ra khóe miệng.
Cát Vũ phớt lờ lời cầu xin của hắn ta, tiếp tục nói: “Cái tát này đánh thay cho mẹ của Lượng Tử.”
Dứt lời, lại thêm một cái tát nữa, đánh cho tên Nhị Cẩu Tử nghiêng ngả, máu phun ra khỏi miệng.
Cát Vũ tiếp tục: “Cái tát này là thay cho ông nội của Lượng Tử.”
Sau đó, Cát Vũ tát một cái cuối cùng, cái tát này đã đánh bay mấy cái răng còn sót lại của Nhị Cẩu Tử, khiến hắn ta hôn mê bất tỉnh.
Cái tát cuối cùng này là vì tất cả những người dân của thôn Chung Nam đã bị hắn ta ức hiếp.
Sau khi Nhị Cẩu Tử hoàn toàn bị hạ gục, Cát Vũ lại bay tới đá vào mông khiến toàn thân hắn ta bay lên, ngã nhào vào đám đông kia.
Cát Vũ tát liên tiếp bốn cái, mỗi cái tát vừa rồi đều như tát vào mặt tất cả đám người cấu kết với Nhị Cẩu Tử làm việc xấu, khiến đám người này hoàn toàn kinh hãi.
Cái tát này quá tàn nhẫn.
Mỗi cái tát đều kèm theo vài cái răng của tên Nhị Cẩu Tử rớt xuống đất.
Sau bốn cái tát, Nhị Cẩu Tử không còn một chiếc răng nào trong miệng, tất cả đều bị Cát Vũ đánh rụng hết.
Đám người đi cùng Nhị Cẩu Tử đều rất sợ hãi, bọn họ đã từng nhìn thấy người tàn nhẫn, nhưng chưa từng thấy kẻ nào tàn nhẫn như vậy, chỉ bằng mấy cái tát mà đã khiến người ta hôn mê rồi.
Hành động của Cát Vũ không chỉ khiến đám người Nhị Cẩu Tử sợ hãi, mà còn khiến gia đình Chung Cẩm Lượng, Nguy Hùng Huy chấn động.
Quá giỏi, đó không phải là giỏi bình thường,mà Cát Vũ hoàn toàn mang phong cách của một đại hiệp.
Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ!
Dạy dỗ đám người này xong, Cát Vũ hừ giọng: “Cút!”
Khi đám người này ra về, họ còn quên cả chiếc xe máy ủi ở ngoài sân.
Đám người vừa đi khỏi, Nguy Hùng Huy và Chung Cẩm Lượng lập tức bước đến bên Cát Vũ.
“Trời má, Vũ ca lợi hại quá! Thật sự không nhận ra ngươi là một cao thủ võ thuật đấy. Một mình có thể đánh mấy chục người, quá tuyệt vời, ta thấy ngươi mới là người đã học võ trong Thiếu Lâm Tự, đúng không? Nhà sư quét rác trong huyền thoại chính là ngươi đấy.” Nguy Hùng Huy đứng bên cạnh Cát Vũ, không ngừng xuýt xoa, nhìn Cát Vũ bằng ánh mắt ngưỡng mộ và tôn kính. 
“Vũ ca, lần này thật sự cảm ơn ngươi đã thay ta đánh đám người Nhị Cẩu Tử kia, ta lại nợ ngươi một ân tình nữa rồi.” Chung Cẩm Lượng nói một cách chân thành.
“Những kẻ này đáng bị đánh, cho dù không quen biết ngươi, ta cũng sẽ xử lý bọn họ.” Cát Vũ nghiêm nghị nói.
“Vũ ca, ta và Nguy Hùng Huy chưa bao giờ phục ai, nhưng nay phục ngươi sát đất rồi. Ban nãy ngươi đánh tên Nhị Cẩu Tử mấy bạt tai, đúng là rất hả giận. Bình thường tên Nhị Cẩu Tử vẫn giễu võ dương oai, ngang ngược, kiêu ngạo, ương ngạnh. Hắn ỷ vảo trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn, không ai dám chọc, hôm nay cuối cùng cũng đụng phải kẻ mạnh như Vũ ca đây.” Nguy Hùng Huy kích động nói.
Thật ra Cát Vũ còn nhỏ hơn Chung Cẩm Lượng và Nguy Hùng Huy vài tuổi, nhưng bọn họ luôn cảm thấy Cát Vũ có phong thái của một đại ca.
Cha mẹ của Chung Cẩm Lượng cũng vội vã đến để bày tỏ lòng biết ơn của họ với Cát Vũ.
Nhưng cha của Chung Cẩm Lượng vẫn lo lắng, bây giờ Cát Vũ đã đánh bại Nhị Cẩu Tử, chắc chắn hắn ta sẽ không bỏ qua. Nhị Cẩu Tử chỉ là một tên chó săn, kẻ đứng sau chính là chủ đầu tư, nếu họ biết Cát Vũ ngăn cản Nhị Cẩu Tử dùng vũ lực phá dỡ nhà cửa, thì chắc chắn họ sẽ không bỏ qua.
Thực ra, Cát Vũ cũng hiểu rõ, liền nói với mọi người: “Chuyện này ta phải giải quyết xong mới có thể rời đi. Ta đang đợi chủ đầu tư, nếu hắn có bản lĩnh thì cứ đến tìm ta.”   
Chủ đầu tư không phải là Nhị Cẩu Tử, người ta là một người giàu có và quyền lực thực sự, muốn gì có đó, cha mẹ của Chung Cẩm Lượng đều lo lắng cho Cát Vũ.
Tuy nhiên, Cát Vũ không để tâm đến chuyện này, nói rằng hắn sẽ giải quyết được, vì vậy họ đừng lo lắng.
Nói xong cả đám lại quay vào nhà.
Trong nhà, ông cụ vẫn ho dữ dội, thỉnh thoảng còn khạc ra máu.
Chung Cẩm Lượng hỏi Cát Vũ có cách nào để cứu ông nội của mình không.
Cát Vũ gọi Chung Cẩm Lượng ra ngoài một mình, tìm một nơi vắng vẻ và nói với hắn ta: “Lượng Tử, thật không dám giấu, vốn dĩ ông cụ có bệnh không tiện nói ra, lại bị tên Nhị Cẩu Tử đá một cước nên vết thương càng thêm nặng, hơn nữa lại lớn tuổi, e rằng chỉ sống được vài ngày nữa thôi.”
Chung Cẩm Lượng nghe vậy, nước mắt gần như trào ra, vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Vũ ca, còn cách nào khác không? Ông cụ đã khóc cả đời rồi, còn chưa kịp hưởng phúc, không thể cứ đi như vậy được.”
“Mỗi người đều có một số mệnh, chuyện này ta cũng không thể kiểm soát được. Dù ta có giúp ông ấy thì cũng chỉ sống thêm được vài ngày nữa, sống thế này cũng khổ lắm, cứ để ông ấy ra đi thanh thản.” Cát Vũ nghiêm nghị nói.
Quả thực là Cát Vũ biết y thuật, nhưng không phải bệnh nào cũng có thể chữa khỏi, chủ yếu là do ông cụ đã quá già, sức khoẻ không thể trụ nổi nữa.
Nghe đến đây, Chung Cẩm Lượng chỉ có thể từ bỏ, hắn ta rất tin tưởng Cát Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.