Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 322:




Cát Vũ cũng không ngăn Chung Cẩm Lượng, người đàn ông nên có một chút huyết khí, lúc này cũng đã quá muộn để ngăn cản, Chung Cẩm Lượng đã lao vào đám đông, cây cuốc trong tay chém vào đầu của Nhị Cẩu Tử.
Nhị Cẩu Tử sợ hãi trèo lên nóc xe máy ủi, Chung Cẩm Lượng vung cuốc đập vào kính chắn gió của xe, làm kính vỡ tan tành.
Ngay khi Chung Cẩm Lượng định giơ cuốc lên và vung về phía tên Nhị Cẩu Tử lần nữa, những người được Nhị Cẩu Tử dẫn theo đã nhanh chóng phản ứng, ai đó đã lén giơ cây côn đập vào bắp chân của Chung Cẩm Lượng, khiến hắn ta quỳ phịch xuống mặt đất.
Chung Cẩm Lượng vừa ngã xuống đất, Nhị Cẩu Tử lại trở nên kiêu ngạo, chỉ vào hắn ta và lớn tiếng chửi bới: “Mẹ kiếp, ngươi dám đánh ta, cho ngươi nếm mùi đau khổ, đánh mạnh vào cho ta, đánh chết hắn cho ta.”
Vừa dứt lời, đám côn đồ đó đã vung côn lên đánh Chung Cẩm Lượng.
Đúng lúc này, Nguy Hùng Huy từ phía sau Cát Vũ lao ra, trên tay cầm một bình nước nóng đang bốc khói nghi ngút, như vừa mới đun sôi, hất về phía đám người kia.
Lần này thì vui rồi, bình nước sôi kia bị hất văng khắp nơi, rớt trúng đám người bao vây Chung Cẩm Lượng, lập tức những tiếng gào thét vang lên, đám người kia vừa nhảy vừa bật tung ra, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
Sau khi hất bình nước sôi, Nguy Hùng Huy hét lớn, cầm con dao làm bếp lao vào đám đông, túm lấy Chung Cẩm Lượng đang bị đánh gục trên mặt đất.
“Đến đây… con mẹ các ngươi, dám đánh huynh đệ của ta, lão tử liều mạng với các ngươi, ai xông lên, lão tử chém chết người đó, không muốn sống nữa thì tới đây!” Nguy Hùng Huy trợn mắt, gân xanh trên trán đập thình thịch, không ngừng quơ quơ con dao làm bếp trong tay lên.
Giờ phút này Nguy Hùng Huy đứng ra bảo vệ cho Chung Cẩm Lượng, điều này đủ thấy đúng là tình nghĩa huynh đệ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.
Trong tình hình này mà giúp Chung Cẩm Lượng, rất dễ bị mất mạng.
Nguy Hùng Huy vung con dao làm bếp lên khiến những người đó đột nhiên trở nên rụt rè, hàng chục người cầm cây côn trên tay vây quanh hai người họ, tình hình vẫn rất nguy hiểm.
Lúc này, cha mẹ của Chung Cẩm Lượng cũng đã đi ra khỏi nhà, mẹ Chung nhìn thấy tình hình này, lập tức sợ hãi khóc lóc và nói lớn: “Đừng đánh nữa… đừng đánh nữa... bọn ta sẽ dọn đi ngay bây giờ, các ngươi cứ dỡ nhà đi…”
Nhị Cẩu Tử đang đứng trên đầu chiếc xe ủi, cười khẩy: “Giờ mới dọn đi, có phải quá trễ rồi không?”
Nói xong, Nhị Cẩu Tử ra lệnh cho đám người bên dưới: “Đánh cho ta, nếu ai đánh hai tên này gục trước thì ta sẽ cho thêm năm ngàn tệ, đánh mạnh vào cho ta, đánh chết ta chịu!”
Có trọng thưởng ắt sẽ có người dũng cảm xuất hiện, chim chết vì miếng mồi ngon.
Điều này rất đúng, vừa nghe Nhị Cẩu Tử nói sẽ thưởng năm ngàn tệ, mấy tên côn đồ sáng mắt lên, vung tay đánh tới tấp lên hai người họ.
Lúc này, Cát Vũ đi về phía họ, vỗ vai những người trước mặt rồi cười nói: “Này… nhường đường đi…”
Vừa nói Cát Vũ đã chen vào đám đông, đứng cùng với Chung Cẩm Lượng và Nguy Hùng Huy.
Những người đó lần lượt nhìn Cát Vũ một cách đầy nghi ngờ, nghĩ thầm chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nguy Hùng Huy và Chung Cẩm Lượng cũng nhìn Cát Vũ, đặc biệt là Nguy Hùng Huy, tức giận nói: “Ta nói này Tiểu Vũ, ngươi không có gì làm thì đừng đến đây góp vui chứ, làm không tốt sẽ chết người đấy.”
Cát Vũ quay lại liếc Nguy Hùng Huy cười nói: “Không sao, thấy ngươi trượng nghĩa như vậy, ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.”
“Mẹ kiếp, lại có thêm một tên khác đến chịu chết, đánh mạnh cho ta, xem bọn chúng rốt cuộc có mấy cái mạng.” Nhị Cẩu Tử đứng trên chiếc xe ủi giậm chân hét lớn. 
Lần này, cuối cùng những người đó cũng không kìm được nữa, chúng vung cây côn trong tay đập mạnh về phía ba người.
Nhưng nhiệt huyết nam nhi, há có thể nhìn thấy người thân và huynh đệ của mình chịu nhục hay sao, chết thì chết thôi!
Lúc này, cả hai đều đang đánh cược mạng sống của họ.
Ngay khi đám người này đang định lao tới, thì đã thấy Cát Vũ nhanh chóng lấy ra một lượng lớn đồng tiền xu, bắn vào mũi chân của chúng.
Những đồng tiền này bắn rất chính xác, mỗi một đồng đều đánh trúng đích khiến mũi giày của chúng lủng một lỗ.
Mười ngón chân nối liền tim, Cát Vũ vừa ném xong, đám người đó đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, buông vũ khí trong tay ra, hai tay ôm chặt chân, không ngừng gào thét.
Những đồng xu do Cát Vũ b4n ra, ít nhất mỗi người sẽ bị gãy một ngón chân.
Không đợi người bên kia xông tới, thân thể Cát Vũ đột nhiên vọt lên, toàn thân tràn đầy khí lực, mở hai tay ra lao tới đám người.
Đây là nhất chiêu thiết sơn kháo, hai tay song chưởng, chốc chốc lại có người bị Cát Vũ đánh bay ra ngoài, hơn nữa ít nhất là bay xa bảy tám thước, tất cả đều ngã lăn kềnh trên mặt đất.
Đám người kia định xông lên, thấy Cát Vũ mạnh mẽ như vậy, họ chỉ sợ hãi giơ gậy lên chứ không dám xông tới nữa.
Cát Vũ lại đưa tay ra ngoắc ngoắc đám người chưa xông lên, mỉm cười nói: “Lại đây.”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, đánh cho ta.” Nhị Cẩu Tử đứng trên xe ủi hét lớn.
Nghe thấy giọng nói của Nhị Cẩu Tử, Cát Vũ thấy bực bội quá, hắn quay lại mỉa mai hắn ta: “Ngươi là chó hay sao vậy, chỉ biết sủa, không biết cắn à? Có gan thì xuống đây!”
“Mẹ kiếp, ngươi lên đây đi!” Nhị Cẩu Tử hét vào mặt Cát Vũ.
“Được, lên thì lên.” Còn chưa dứt lời, Cát Vũ đã nhún chân nhảy lên đầu xe ủi cách mặt đất hơn hai mét.   
Má nó!
Nhị Cẩu Tử kia chết điếng người, nói ngươi lên là ngươi lên liền à?
Hai mét rất cao, hắn vừa nhón chân đã lên tới, còn là người nữa hay không thế?
Nhị Cẩu Tử đã sợ chết khiếp rồi, đầu óc choáng váng, hai tay cầm côn không ngừng lùi lại: “Ngươi... ngươi đừng qua đây, ta nói cho ngươi biết, ta đã từng luyện võ, ta học võ công ở Thiếu Lâm Tự mấy năm rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.