Thông qua lời kể của miêu yêu và mấy lão quỷ kia, Cát Vũ mơ hồ nhớ ra một số chuyện xảy ra lúc đó, nhưng chỉ là chút lông chim sừng phượng, còn lại mọi thứ đều mơ hồ.
Trong ấn tượng, dường như thực sự có một ý thức rất mạnh đang nói chuyện với mình, nhưng mình không thể nhìn thấy bộ dạng của hắn ta. Lúc đó, để đối phó với giáng đầu sư Thái Lan Nùng Lam kia, hắn đã sử dụng Mao Sơn Phân Hồn Thuật, mà giáng đầu sư Nùng Lam kia lại dùng tới Phi Đầu Giáng, phá giải thuật pháp Mao Sơn Phân Hồn Thuật của mình, làm cho thiên hồn cùng địa hồn của mình bị hao tổn, thần hồn bị tổn thương nghiêm trọng, nên mới khiến ý thức của hắn bị mờ nhạt. Nếu không có lời kể của miêu yêu cùng mấy lão quỷ kia, Cát Vũ thực sự sẽ không nhớ những gì đã xảy ra vào thời điểm đó.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, Cát Vũ rốt cuộc nhớ ra chút ít. Hắn nhớ ý thức mạnh mẽ kia rất tức giận mà mắng mỏ mình, về phần nói cái gì thì hắn cũng không nhớ rõ.
Sau khi Cát Vũ tỉnh dậy, hắn còn cho rằng đó là ý thức h4 thân do mình đã sử dụng Mao Sơn Thần Đả Thuật mời được. Nhưng vừa nghĩ kỹ lại thì thấy không đúng lắm, khi đối phó với giáng đầu sư kia, Cát Vũ quả thật đã sử dụng Mao Sơn Thần Đả Thuật, nhưng thuật pháp này vừa tiến hành một nửa đã bị Phi Đầu Giáng của giáng đầu sư kia buộc chấm dứt rồi, hoàn toàn không có cơ hội mời bất kỳ thần thức mạnh mẽ nào.
Tất cả những điều này chỉ ra một điểm, đó là, ý thức mạnh mẽ đó ban đầu sống trong cơ thể hắn.
Nhưng mình đã tu hành bao nhiêu năm, tu vi hiện tại gần như đã đạt tới cảnh giới Chân Nhân, tu vi này cũng không yếu, sao bản thân mình lại không cảm giác được trong cơ thể có vật sống chứ?
Cát Vũ ngồi đó suy nghĩ rất lâu, nhưng trước sau vẫn không thể nghĩ ra.
Điều này khiến Cát Vũ liên tưởng tới thân thế của bản thân, nghe sư phụ kể rằng mình là trẻ mồ côi, tình cờ được sư phụ nhặt về, thấy mình căn cốt kỳ giai, rất tốt để tu hành, vì vậy ông mới nhận mình là đệ tử quan môn.
Cát Vũ đã hỏi sư phụ mấy lần rằng mình được nhặt ở đâu, nhưng sư phụ cứ ậm ừ cho qua, lần nào cũng chiếu lệ.
Ngay cả khi hắn được nhặt thì chắc chắn phải có cha mẹ, không thể nào là nhảy ra từ khe đá được.
Nhưng khi sư phụ đề cập đến thân thế của mình lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn, như thể không muốn nói nhiều về vấn đề này.
Từng ấy năm tới nay, sư phụ không chỉ là sư phụ, mà Cát Vũ đã coi ông như người thân duy nhất của mình.
Hiện tại đã xảy ra chuyện như vậy, có một thần thức cường đại sống trong cơ thể hắn, Cát Vũ lại không biết gì cả, vậy khẳng định sư phụ có biết, nhưng ông chưa bao giờ nói cho mình biết.
Vậy cuối cùng là vì cái gì?
Nghĩ đến đây, Cát Vũ liền nhắm mắt lại và bắt đầu thúc dục linh lực, tìm kiếm trong biển ý thức, để xem liệu mình có thể nghĩ về ý thức mạnh mẽ đó không, nhưng sau khi nhìn xung quanh thì chỉ thấy trống rỗng, không phát hiện được gì.
Nếu thần thức mạnh mẽ ấy đang ở trong cơ thể hắn, tại sao hắn lại không thể cảm nhận được một chút nào?
Hai mươi năm qua hắn không hề phát hiện, nếu không xảy ra chuyện lần này, chẳng lẽ cả đời hắn cũng không phát giác được sao?
Không được, chuyện này nhất định phải quay về hỏi lão già kia. Nhiều năm như vậy, lão đã giấu diếm mình chuyện gì đó, mình không thể cứ sống trong hồ đồ như vậy được.
Đang nghĩ tới đây, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Cát Vũ rời khỏi mối trầm tư, vội vàng bấm mấy pháp quyết, cho mấy lão quỷ cùng miêu yêu kia chui vào bên trong Tụ Linh tháp.
“Tiểu sư thúc, đồ ăn cho ngài đã chuẩn bị xong, có thể ăn rồi.” Hà Vi Đạo nói xong liền bước vào phòng, theo sau là hai người hầu đẩy hai chiếc xe đẩy nhỏ, trên xe đẩy là những món ăn thịnh soạn, thoạt nhìn chắc hẳn rất ngon.
Nhưng Cát Vũ vốn luôn thèm ăn, lúc này lại không có khẩu vị gì, trong lòng nặng tâm sự nên chỉ ăn một chút, đầu óc đã bay đến Mao Sơn cách xa ngàn dặm.
Từ khi Cát Vũ tỉnh dậy, cơ thể hắn đang hồi phục nhanh hơn từng ngày. Cát Vũ đã tự mình điều phối các loại thảo dược khác nhau để điều trị tổn thương. Đương nhiên, nó tốt hơn rất nhiều so với các loại thảo dược mà mấy người Hà Vi Đạo nấu.
Khi có thể đi lại, hắn sẽ lấy đỉnh lô ra vào ban đêm để luyện hóa một số viên quỷ đan nhằm tăng tu vi của mình.
Đồng thời, quỷ đan này cũng có thể bù đắp tổn thương cho thần hồn của hắn. Chỉ là thương tổn của Phi Đầu Giáng gây ra cho hắn quá lớn, có lẽ phải mất một thời gian dài mới có thể củng cố thần hồn được.
Lần trước đối phó Thần gia, những quỷ vật trong Tụ Linh tháp của mình đã kéo vào trong tháp tất cả những quỷ vật do mười mấy giáng đầu sư luyện hóa, cũng như một số quỷ vật cực phẩm được Nùng Lam luyện chế. Tất cả đều bị quỷ vật trong Tụ Linh tháp bắt sống.
Cha con nhà họ Hà rất biết ơn Cát Vũ, mỗi khi giúp đỡ Cát Vũ thì họ có thể nhận được rất nhiều lợi ích, ngoài việc có thể tu tập rất nhiều pháp môn lợi hại từ Cát Vũ, họ còn có thể sử dụng quỷ đan để nhanh chóng nâng cao tu vi của bản thân. Thế nên bọn họ chỉ ước rằng Cát Vũ sống mãi trong nhà của họ.
Cứ thế trải qua hai tuần, cơ thể của Cát Vũ đã hồi phục một nửa, tu vi cũng đã hồi phục được khoảng một nửa, hắn bèn gọi Hà Vi Đạo đến, nói rằng muốn rời khỏi nhà họ Hà và đến Đại học Giang Thành một chuyến. Nơi đó vẫn còn nhiều việc phải làm.
Người nhà họ Hà tuy không muốn Cát Vũ rời đi, nhưng cũng không dám làm trái ý Cát Vũ, nên đã thu xếp xe đưa Cát Vũ trở về.
Ở nhà họ Hà được gần một tháng, thời tiết chuyển lạnh, bất tri bất giác đã đến cuối thu.
Cát Vũ xuống núi cũng đã vài tháng, sự việc trong tòa nhà Dương Lâu cơ bản đã được giải quyết xong, đã đến lúc trở về Mao Sơn để xem xét, đúng lúc hỏi thăm sư phụ về ý thức mạnh mẽ sống trong cơ thể mình, xem đây là thứ gì.
Trước khi rời đi, Hà Vi Đạo lấy ra một chiếc điện thoại di động mới tinh đưa cho Cát Vũ, nói rằng màn hình của chiếc điện thoại trước của Cát Vũ đã bị hỏng và không thể sử dụng được nữa. Hà Vi Đạo đã mua một cái mới cho Cát Vũ, sim cũng được đưa vào.
Cát Vũ cũng không từ chối mà trực tiếp nhận lấy.