Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 301:




Thần gia đang đứng trên sân thượng tầng ba nhìn thấy Cát Vũ bị Nùng Lam tra tấn thành như vậy, thì không khỏi hớn hở trong lòng, không kìm được mà đập bàn một cái, hét lên liên tiếp ba tiếng "Tốt".
Mà sau khi Nùng Lam thấy Cát Vũ không còn sức phản kháng, cái đầu với nội tạng và ruột bay trở lại cơ thể lần nữa, thoạt nhìn không khác gì trước đó, chỉ là trên mặt có thêm một chút vẻ suy sụp.
Rõ ràng vừa rồi vận dụng Phi Đầu Giáng này, Nùng Lam cũng đã tiêu hao không ít linh lực. Dù sao thì đây cũng là một trong những thủ đoạn mạnh nhất của giáng đầu sư.
Cát Vũ nằm trên mặt đất, bất động, ý thức đã hoàn toàn hôn mê, hơi thở mong manh, phải một lúc lâu sau lồng nguc mới phập phồng lên xuống.
Thần gia nặng nề thở ra mấy hơi, lăn qua lộn lại bao nhiêu ngày, cuối cùng ông ta cũng giết được Cát Vũ, đây là sự kích động không thể kiềm chế được. Sau này ở tỉnh Nam Giang ai dám chống lại ông ta sẽ có kết cục như thế này.
Ngay sau đó, Thần gia quay đầu nhìn về phía đám người phía sau, lớn tiếng nói: "Mang cho ta mấy chục con chó sói lớn ở sân sau lên đây, ta muốn nhìn thằng nhóc này bị lũ chó kia ăn tươi nuốt sống, nếu không thì khó giải mối hận trong lòng ta. Vì thằng nhóc này, lão phu đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền, tất cả đều phải thu hồi từ nó."
Mấy tên thuộc hạ tuân lệnh và vội vàng ra sân sau dắt chó theo lời dặn của Thần gia.
Giờ phút này, Nùng Lam cũng không nhàn rỗi, Tang Môn Bổng trong tay không ngừng vung vẩy, trong miệng niệm chú, đặt cái bình sứ bên hông xuống dưới đất, tức thì có hắc khí nồng đậm đằng đằng, phiêu tán về phía đám quỷ vật được thả ra từ trong Tụ Linh tháp của Cát Vũ.
Nùng Lam rất ưa thích những quỷ vật trong Tụ Linh tháp của Cát Vũ, mỗi một con đều có đạo hạnh rất cao. Ông ta muốn lấy hết tất cả đám quỷ vật này, đút cho mấy quỷ vật do mình tu luyện. Giữa các quỷ vật có thể dựa vào việc cắn nuốt lẫn nhau để gia tăng đạo hạnh của mình.
Trong khi Nùng Lam đang làm tất cả những việc này, thuộc hạ của Thần gia đã dẫn theo khoảng hơn chục con chó sói lớn đang sủa đi về phía Cát Vũ.
Những con chó sói lớn đó thè lưỡi, nước dãi liên tục rơi xuống đất. Tất cả chúng đều rất khỏe. Vì bồi dưỡng dã tính của đám chó săn này mà bình thường Thần gia luôn cho chúng ăn con vật còn sống, dù là vật chết thì cũng phải là thịt sống.
Còn Cát Vũ lúc này đang nằm trên mặt đất, ý thức cứ chìm dần, thần hồn như sắp thoát ra khỏi cơ thể bất cứ lúc nào.
Sắp chết rồi ư?
Thần hồn của Cát Vũ dường như bị Phi Đầu Giáng kia làm bị thương, thân thể cũng bị Phi Đầu Giáng kéo mười mấy phát. Nếu không phải hắn có thể chất của người tu hành thì đã sớm mất mạng. Tuy nhiên, Cát Vũ hiện giờ cũng đã thoi thóp, máu tươi trong miệng không ngừng chảy ra.
Tối tăm, bốn phía là một khoảng tối tăm, Cát Vũ cảm giác thần thức của mình không ngừng rơi xuống. Chẳng lẽ hắn sắp phải xuống Địa Phủ luân hồi rồi sao?
Còn chưa biết nguyên do thì trong không gian tối tăm có một giọng nói vô cùng tức giận vang lên: "Phế vật! Thật là một phế vật! Sao ta có thể sinh ra trên thân thể phế vật như ngươi vậy chứ? Thật là kém cỏi, lại dễ dàng bị người ta chơi đùa đến chết. Ngươi hoàn toàn không xứng làm đồng bọn của ta."
“Ngươi là ai?” Trong bóng tối vô biên nơi sâu thẳm ý thức của Cát Vũ lúc này, hắn không biết giọng nói phát ra từ đâu.
“Ngươi đứng lên cho ta, ngươi có chết cũng không thể chết ở đây, mau đứng dậy cho ta!” Giọng nói tiếp tục rống lên.
Đây là một giọng nói vô cùng xa lạ. Trong cuộc đời Cát Vũ, hắn chưa bao giờ nghe thấy hay cảm nhận được sự tồn tại của giọng nói này. Hắn rất phẫn nộ và không ngừng gầm thét với bản thân, nhưng ý thức của Cát Vũ thì không ngừng chìm xuống, chìm vào trong bóng tối vô tận.
Hơi thở tử vong đã quấn lấy cơ thể Cát Vũ, cơ thể tàn tạ của hắn liên tục chảy máu.
Thuộc hạ của Thần gia đã đem hơn một chục con chó sói lớn đến. Thần gia ngậm điếu xì gà trong miệng, nhìn những con chó sói lớn đã rơi vào trạng thái điên cuồng. Đôi mắt của đám chó này phát ra ánh sáng xanh lục, nó ngửi thấy mùi máu tanh tỏa ra từ cơ thể Cát Vũ. Những người đang kéo đám chó sói lớn không ngừng run rẩy.
“Thần gia, mọi thứ đã sẵn sàng.” Một thuộc hạ trong số đó ngước nhìn Thần gia.
Thần gia vứt điếu xì gà trong tay đi, duỗi chân dập mạnh vài cái, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, đột nhiên nói: "Cắn chết nó!"
Với một tiếng ra lệnh, hơn mười con chó sói to lớn được thả cùng một lúc, tất cả chúng đều lao về phía Cát Vũ.
Một con chó sói lớn chạy phía trước, há to mồm ra và cắn vào vai Cát Vũ một cái.
Cơn đau dữ dội lập tức truyền đến từng dây thần kinh trong cơ thể Cát Vũ, bóng tối vô biên trước mặt đột nhiên bùng lên một tia sáng, Cát Vũ đột nhiên mở mắt ra. Đôi mắt kia đỏ đậm như màu máu, sát khí ngập trời.
Con chó sói lớn cắn bả vai Cát Vũ, một luồng khí đỏ như máu đột nhiên bốc hơi từ trên người Cát Vũ, chui vào trong cơ thể của con chó sói lớn. Con chó còn không kịp hét lên một tiếng đã trực tiếp ngã xuống đất, cơ thể cứng đờ, thất khiếu chảy máu.
Những người dắt đám chó không rõ nguyên do, không biết vì sao đám chó sói kia ngày thường hung dữ dị thường, ngửi thấy mùi máu liền phát điên, làm sao bây giờ đột nhiên sợ hãi như vậy.
"Nhanh! Cắn chết nó!" Một tên thuộc hạ đá một cước thật mạnh lên một con chó sói, con chó kinh hãi k3u rên một tiếng rồi bỗng tè ra luôn.
“Làm sao vậy, còn chưa động thủ mà!” Thần gia đang đứng trên sân thượng tầng ba đanh mặt, trầm giọng hỏi.
Trong khi Thần gia đang giao tiếp với những thuộc hạ đó, một tia máu chợt lóe lên trên linh đài của Cát Vũ. Tia máu này là Tinh Tinh Chi Hỏa, ngay lập tức có thể đốt cháy cả một thảo nguyên. Một âm thanh "Bùm" vang lên, chỉ nhìn thấy toàn thân Cát Vũ tràn ngập một đám huyết khí nồng đậm.
Huyết khí tràn ngập trong cơ thể Cát Vũ mạnh hơn gấp trăm lần so với sát khí đỏ đen tràn ngập trên người nữ quỷ Phượng Di trong tòa nhà Dương Lâu.
Ngay khi cơ thể của Cát Vũ vừa tỏa ra huyết khí màu đỏ này, những con chó sói lớn lại hoảng sợ và hú lên vài tiếng. Tất cả chúng lần lượt ngã xuống đất, rõ ràng đã bị hù chết rồi.
Lúc này, ngay cả những người đang dắt đàn chó sói đều cảm giác được khí tức trên người Cát Vũ không đúng. Nhìn Cát Vũ nằm trên mặt đất, đáy lòng họ nổi lên một loại sợ hãi, như là nhìn thấy bức tranh kinh hoàng nhất trong cuộc đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.