Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 281:




Nếu Bảo gia đã đích thân tới, vậy thì tình hình lại khác, chắc chắn đã thực sự tức giận rồi.
Dù thế nào đi nữa thì Hứa Hán Bảo cũng là nhân vật lớn ở tỉnh Nam Giang, mời cô đi mà cô không đi, phái người đến đón còn bị đánh. Đây đâu phải là đánh thuộc hạ của ông ta, đây chính là tát vào mặt ông ta đó chứ.
Làm sao Bảo gia có thể nuốt trôi cục tức này được, vốn dĩ ông ta đã tích tụ rất nhiều oán giận, hiện tại còn đích thân đến đây nhưng Chu Nhã Đình vẫn tìm lý do thoái thác, nên cơn tức giận lên đến đỉnh điểm, ông ta đã tát vào khuôn mặt xinh đẹp kia một cái như trời giáng.
Tuy nhiên, trước khi cái tát của Bảo gia giáng xuống thì một chiếc nĩa bay tới đập trúng mu bàn tay của Bảo gia, khiến ông ta đau đớn kêu lên rồi lùi lại vài bước.
Cát Vũ đã thủ hạ lưu tình, nếu chiếc nĩa đó mà bay tới chính diện thì cánh tay này của Bảo gia coi như bị phế rồi.
Vừa đau đớn, Bảo gia vừa lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Cát Vũ, thật sự không thể tin được.
Ban đầu chỉ có Vu Long dẫn theo bảy tám người tới đây, hắn đã ra tay cũng thôi đi, thế mà bây giờ đã có mấy chục người đến, trong tay đều có vũ khí mà sao tên nhóc này còn dám ra tay, hắn không sợ chết à?
Vu Long đứng bên cạnh cũng sửng sốt không nói nên lời, không ngờ Cát Vũ lại dám ra tay nên lập tức mắng: “Con mẹ mày, đánh chết hắn cho ta!”
Mấy chục người lập tức giơ vũ khí trong tay lao về phía Cát Vũ.
Chu Nhã Đình nhìn thấy thì hoảng sợ, nắm lấy cánh tay của Bảo gia khóc lóc: “Bảo gia… kêu họ dừng tay đi, chỉ cần ông không làm Cát tiên sinh bị thương thì kêu ta làm gì cũng được.”
Cát Vũ chính là ân nhân cứu mạng của cô, một khi những thuộc hạ của Bảo gia này xông lên, chúng chắc chắn sẽ chém Cát Vũ cho đến chết, đó là điều mà Chu Nhã Đình không muốn nhìn thấy.
“Chờ đã...” Bảo gia rất vui mừng khi nghe Chu Nhã Đình nói vậy, lập tức vung tay lên ngăn cản thuộc hạ.
Những tên thuộc hạ đó rất nghe lời và dừng lại, nhưng tất cả đều trừng trừng nhìn Cát Vũ, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Lúc này, Hứa Hán Bảo nở nụ cười dâm tà nhìn Chu Nhã Đình đang nước mắt lưng tròng, cười khà khà nói: “Thật sự làm gì cũng được sao?”
Chu Nhã Đình cắn răng chịu đựng nỗi uất ức và bất bình, im lặng gật đầu, chuyện đã tới nước này, cũng chỉ đành như thế.
“Được rồi, nếu cô Chu đã nói như vậy thì ta tạm tha cho thằng nhóc này một lần, nhưng cô phải thực hiện lời hứa của mình, nếu không ta sẽ nổi giận thật đấy.” Đôi mắt ti hí của Bảo gia cứ thèm thuồng nhìn thân thể Chu Nhã Đình. Chu Nhã Đình là ngôi sao nổi tiếng nhất Hoa Hạ hiện nay, cho dù là vóc dáng hay ngoại hình, đôi chân dài miên man và làn da mịn màng của cô… Nếu có thể được ngủ với cô vài đêm thì quả thật vô cùng tuyệt vời, Bảo gia nghĩ đến đây mà không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Ngay sau đó Bảo gia duỗi đôi tay mập như heo kia chuẩn bị túm lấy đôi tay nhỏ bé của Chu Nhã Đình.
“Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, tưởng rằng với mấy đồng tiền dơ bẩn của các ngươi là có thể vô pháp vô thiên sao?”
Cát Vũ đang ngồi trong một góc chợt lạnh lùng lên tiếng.
Nghe vậy, bàn tay mà Bảo gia đang hướng về phía Chu Nhã Đình dừng lại trên không trung, cơ miệng không ngừng run rẩy, đôi mắt ti hí kia lại nhìn về phía Cát Vũ.
“Mẹ kiếp! Cô Chu đã cho ngươi một cơ hội sống, mà ngươi không biết trân trọng, đây là ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết mà.” Bảo gia nghiến răng nói.
Lúc này, Cát Vũ đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi và chậm rãi đi về phía Bảo gia.
Trên đầu có một tia sáng màu vàng mờ ảo của ngọn đèn, nó bao phủ toàn thân Cát Vũ khiến mọi người nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
Thì ra thằng nhóc này lại là một tên bảo vệ!
“Chém chết hắn cho ta!” Vu Long không nhịn được nữa, vung tay lên nói.
Những người đó định lao vào Cát Vũ lần nữa, nhưng Cát Vũ lắc người, đột nhiên khí thế tăng lên, cũng chuẩn bị khai chiến.
Chỉ có mấy chục người bình thường, Cát Vũ cũng không thèm để ý đến họ, còn phải nói sao, cho dù là cả trăm người thì Cát Vũ cũng chẳng hề sợ hãi.
“Chờ đã!”
Khi những người của Bảo gia đang định lao tới, thì một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng Bảo gia, điều này một lần nữa khiến mọi người thắc mắc, lại là ai nữa đây?
“Tổng giám đốc Tr4n… Ngươi làm gì vậy?” Bảo gia quay đầu nhìn một người đàn ông trung niên phía sau, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
“Trời ạ! Đây không phải là Cát đại sư sao?” Một người đàn ông trung niên hơi ngà ngà say mở to mắt nhìn về phía Cát Vũ.
Cát Vũ nhìn kỹ lại, thoáng cái đã nhận ra người trước mặt, giọng nói vừa rồi nghe hơi quen.
Người này không ai khác chính là con trai cả của Tr4n Nhạc Thanh, Cát Vũ đã từng gặp ông ta mấy lần, hôm nay Tr4n lão đại có vẻ đã uống rất nhiều, khuôn mặt đỏ bừng.
“Cát đại sư! Đúng là Cát đại sư…” Lại một người khác bước ra, người này cũng là người nhà họ Tr4n, nhưng là Tr4n lão nhị.
Cả hai người này đều đã nhìn thấy bản lĩnh của Cát Vũ, họ bội phục Cát Vũ sát đất, mà Cát Vũ cũng chính là ân nhân của nhà họ Tr4n.
Ngay khi hai người này bước ra, Bảo gia và thuộc hạ của ông ta lập tức sững sờ, tại sao hai người nhà họ Tr4n lại khách sáo với Cát Vũ như vậy?
Nhà họ Tr4n kinh doanh bất động sản trải khắp tỉnh Nam Giang, xét về thực lực thì Bảo gia không thể sánh bằng. Hôm nay Bảo gia cố ý mời hai vị khách quý nhà họ Tr4n đến đây, đã nói rõ sẽ mời minh tinh Chu Nhã Đình tiếp khách, kết quả Chu Nhã Đình không nể mặt ông ta, nên Bảo gia mới tự mình dẫn hai vị nhà họ Tr4n đến đây.
Không ngờ hai vị đại lão nhà họ Tr4n lại quen tên bảo vệ nhỏ biết đánh người này.
Dáng vẻ ăn nói khép nép, nhìn thoáng qua lại giống như rất kính sợ tên bảo vệ này.
Cát Vũ sửng sốt một lúc, thu lực về, nghi hoặc nhìn bọn họ nói: “Tr4n lão đại, Tr4n lão nhị, sao các ngươi lại ở đây?”
“Ôi, Cát đại sư, đã lâu không gặp, ngài cũng không tới nhà ta làm khách. Lão gia tử ngày ngày đều nhắc đến ngài, còn có con gái của lão tam nữa… Lần trước ngài đã giúp bọn ta xử lý chuyện trên công trường, nhà họ Tr4n còn chưa kịp cảm ơn ngài nữa kìa.” Tr4n lão đại cung kính nói.
“Đúng vậy Cát đại sư, chuyện lần trước may mà có ngài, nếu không nhà họ Tr4n đã tổn thất một khoảng tiền lớn rồi, thật sự phải cảm tạ ngài.” Tr4n lão nhị cũng hùa theo nói.
Bảo gia sững sờ, có chuyện gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.