Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 276:




Thấy Vương Hạo đưa chiếc thẻ ngân hàng ra, Cát Vũ lắc đầu nói: “Không cần đưa tiền đâu, các ngươi cứ giữ lại đi, ta được người khác uỷ thác đến giúp đỡ thôi. Nếu không còn chuyện gì nữa thì ta đi trước đây.” Cát Vũ lạnh lùng nói.
Lúc này, Cát Vũ đã nghiêng mình đi về phía cửa.
Chu Nhã Đình nhìn thấy Cát Vũ định đi, cô nhanh chóng bước tới nắm lấy cánh tay hắn, nói: “Cát tiên sinh, ngươi thật sự không muốn nhận số tiền này à?”
“Ta đã nói không nhận là không nhận, các ngươi cứ giữ lại để làm từ thiện đi.” Cát Vũ nghiêm nghị nói.
“Ngươi đã giúp ta một chuyện lớn như thế mà không cần báo đáp, khiến trong lòng ta rất áy náy… Hay là như vậy đi, có lẽ ngươi vẫn chưa ăn cơm tối, ta tự mình xuống bếp nấu ăn cho ngươi, ngươi ăn xong hẵng đi, trong lòng ta cũng thấy thoải mái hơn. ” Chu Nhã Đình nói với vẻ mặt cầu xin.
Thấy cô có lòng như thế, Cát Vũ cũng hơi băn khoăn, nghĩ mình cũng chẳng có chuyện quan trọng gì, mà chủ yếu là do hắn đói bụng, vì chiều nay vẫn chưa kịp ăn đã bị xe của cô đón tới tỉnh Nam Giang này rồi.
Thấy Cát Vũ đồng ý, Chu Nhã Đình vui mừng khôn xiết, vui vẻ nói: “Được, vậy ngươi đợi một lát, ta sẽ đi nấu ngay. Ta nấu ngon lắm đấy, ngươi cũng là người đàn ông đầu tiên được ta nấu ăn cho đấy.”
“Vậy thật vinh hạnh cho ta quá.” Cát Vũ cười nói.
Vừa nói, Chu Nhã Đình vừa chạy vào bếp nấu ăn cho Cát Vũ.
Ngay khi Chu Nhã Đình vừa đi khỏi, Vương Hạo đã khinh thường nói: “Ngươi được lắm, thả dây dài để câu cá lớn à? Ngươi để ý Đình Đình nhà ta rồi chứ gì? Không có chuyện gì tự nhiên nịnh bợ, không phải phường trộm cắp cũng là loại kẻ gian.”
“Ngươi thích nói gì thì cứ nói đi, ta không ngại đâu, đầu óc bẩn thỉu thì vẫn luôn nghĩ xấu về người khác, ngươi cứ tiếp tục đi…” Cát Vũ mỉm cười, bước đến ghế sô pha, ngồi xuống, yên lặng chờ đợi bữa tối, bụng cũng đã bắt đầu sôi sục.
Vương Hạo tức giận đến mức nổi trận lôi đình, quơ nắm đấm làm bộ sắp đánh Cát Vũ, Cát Vũ vừa liếc mắt là tên ẻo lả đó lại mềm nhũn ra, không dám bước tới.
Cát Vũ không thèm quan tâm đến tên hề này, hắn chỉ đợi được ăn cơm thôi.
Nhưng không biết đồ ăn do đại minh tinh này nấu có ngon không, liệu có ngon bằng Tô Mạn Thanh nấu không nhỉ? Rất đáng để mong đợi.
Chờ khoảng hai mươi phút, Chu Nhã Đình bưng đồ ăn đến, bao gồm bít tết và sữa, cùng hai món rau trộn. Chu Nhã Đình tự mình mang đến cho Cát Vũ và khách sáo nói: “Cát tiên sinh, đã lâu ta không nấu cơm, hơi không quen tay lắm, nếu không ngon thì ngươi cũng đừng chê nhé.”
“Không sao, không sao, chắc chắn đồ ăn do cô Chu nấu sẽ rất ngon.” Cát Vũ mỉm cười, cầm dao nĩa lên và bắt đầu ăn. Vừa ăn một miếng, vị giác của hắn như bùng nổ, ngon quá, thịt tươi ngon, rất thơm, hương vị thật đặc biệt.
“Như thế nào?” Chu Nhã Đình từ bên cạnh thận trọng hỏi.
“Ừm… Ngon tuyệt.” Cát Vũ không muốn nói chuyện nữa, ăn ngấu ăn nghiến.
Nhìn thấy Cát Vũ ăn ngon miệng như vậy, Chu Nhã Đình cười tít mắt.
“Xí, đây là thịt bò hữu cơ được vận chuyển từ New Zealand về, sao lại không ngon được chứ? Một tên bảo vệ nghèo như ngươi, có thể được ăn một lần là phước lắm rồi.” Vương Hạo ở bên cạnh cười khẩy.
Nụ cười trên mặt Chu Nhã Đình nhanh chóng biến mất, cô liếc nhìn Vương Hạo đầy dữ tợn, khiến hắn ta sợ tới mức không dám nói thêm tiếng nào.
Khi Cát Vũ đang ăn được nửa chừng thì điện thoại của Vương Hạo đột nhiên đổ chuông, hắn ta nhanh chóng kết nối và nói chuyện với người đầu dây bên kia, ăn nói khép nép y như một con chó khiến Cát Vũ ăn mất ngon.
Một lúc sau, Vương Hạo cúp điện thoại, đi tới chỗ Chu Nhã Đình, nói: “Đình Đình, lát nữa chúng ta sẽ có một bữa tiệc rất quan trọng, do sếp HứaHán Bảo tổ chức, còn có vị tổng giám đốc Tr4n nữa. Cô mau thay đồ trang điểm đi, chúng ta sẽ lập tức xuất phát.”
Nghe vậy, đôi lông mày của Chu Nhã Đình cau lại, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ chán ghét: “Lại là cái tên Hứa Hán Bảo đó à, chẳng phải đêm qua mới ăn tối với ông ta sao, giờ lại mời nữa ư? Ta thấy không khỏe, ngươi từ chối giúp ta đi.”
“Ôi ôi ôi, Đình Đình à, không được đâu. Bảo gia này là nhân vật có máu mặt ở tỉnh Nam Giang, làm ăn rất lớn, trắng đen rõ ràng. Hơn nữa ông ta còn có ý định sẽ đầu tư vào bộ phim của cô nữa, ngoài ra còn có tổng giám đốc Tr4n đến, bữa ăn này không thể từ chối, nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy.” Vương Hạo lo lắng nói.
“Đúng thật là ta không khoẻ mà, mấy ngày nay ta bị thứ kia tra tấn, người không ra người, quỷ không ra quỷ, hôm nay ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy. Ta không thể đi, bọn họ không thể ép ta được.” Chu Nhã Đình oán giận nói.
“Đình Đình à, họ đều là những ông chủ lớn, chỉ đi ăn với họ một bữa thôi mà, cô cố đi, sau này chúng ta sẽ kiếm được nhiều tiền lắm.” Vương Hạo vẫn một mực khuyên nhủ.
“Không đi… Hôm nay ta đã quá mệt mỏi rồi, ngươi từ chối giúp ta, đừng nhắc chuyện này nữa.” Chu Nhã Đình dứt khoát nói.
Vương Hạo bất lực thở dài: “Được rồi, ta sẽ nói chuyện tổng giám đốc Hứa, hay là để hôm khác…”
Vương Hạo nói xong, bước qua bên cạnh gọi điện thoại, một lát sau liền vội vàng quay lại, bối rối nói: “Đình Đình à, bên phía Bảo gia không chịu, đã tức giận rồi, họ nói đã bày tiệc sẵn sàng, chỉ đợi cô qua đó thôi. Nếu cô không đi nghĩa là không nể mặt họ, ông ta sẽ phái người đến đây mời cô đi.”
Chu Nhã Đình tái mặt, nhất thời bối rối, cô liếc nhìn Cát Vũ đang ăn cơm ở bên cạnh, cuối cùng lắc đầu nói: “Không đi... Ta còn có khách, ta thật sự không khoẻ, ngươi nói với họ đi.”
Vương Hạo bất lực, đành phải gọi thêm một cuộc nữa, lập tức quay lại, hoảng sợ nói: “Xong rồi… Bảo gia đã rất tức giận, quăng cả điện thoại, nói lập tức sẽ phái người qua đây mời cô đi.”
Chu Nhã Đình không ngờ mọi chuyện lại ầm ĩ đến mức này, càng không ngờ Bảo gia lại ngang ngược đến thế, cô cũng hơi hoảng. Tỉnh Nam Giang chính là địa bàn của ông ta, dù Chu Nhã Đình có sức ảnh hưởng lớn đến đâu nhưng trong mắt bọn rắn độc như Bảo gia thì cũng chẳng là cái thá gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.