Lúc Chu Nhã Đình nói những lời này, Cát Vũ luôn giữ im lặng, hắn đã hiểu được đại khái tình hình của cô. Nuôi tiểu quỷ là một loại tà thuật ở Đông Nam Á, Mao Sơn cũng có một pháp thuật giống như vậy, rất nhiều tà thuật ở Đông Nam Á đều biến tướng từ Mao Sơn Thuật, rồi được người tu hành ở Đông Nam Á phát triển, trở nên ngày càng gian ác và hung tàn, nhưng thực chất nguồn gốc vẫn nằm ở Mao Sơn.
Mặc dù Mao Sơn biết thủ đoạn nuôi tiểu quỷ, nhưng chẳng có ai đi tu luyện tà thuật này cả, sở dĩ bọn họ biết là để phòng ngừa tai họa, nếu có người khác dùng tà thuật ấy để đối phó mình thì cũng biết cách để phá giải.
Chắc chắn nuôi tiểu quỷ có thể cải thiện vận may và tiền đồ của mình, nhưng nó chỉ phát huy hết may mắn và cơ hội trước mà thôi. Cho dù bây giờ ngươi thuận buồm xuôi gió, cực kỳ nổi tiếng, thì qua một khoảng thời gian nữa cũng sẽ xuống dốc. Đến lúc đó đủ loại xui xẻo sẽ lần lượt kéo đến, thậm chí còn không biết mình chết như thế nào.
Đầu của Chu Nhã Đình thật sự bị úng nước rồi, nên mới nghĩ ra cách này để cải thiện vận may của mình, nhưng thực chất là hại nhiều hơn lợi.
Cát Vũ thầm nghĩ nhưng không nói ra, đợi Chu Nhã Đình nói tiếp.
Chu Nhã Đình nói đến đây thì trong lòng bi thương, khóc một lúc mới nói tiếp: "Ban đầu, ta tưởng là do ta nuôi dưỡng sai cách, hoặc không cung cấp đủ máu và sữa cho tiểu quỷ, nên đã tăng liều lượng máu cho nó, nhưng tình hình chỉ mới tốt lên chưa được hai ngày, thì buổi tối ta lại mơ thấy tiểu quỷ đó, cứ nằm nhoài bên tai ta nói đói, còn liên tục gọi ta là mẹ."
"Ngày nào ta cũng phải cho nó một ít máu, mà công việc của ta lại rất áp lực, cảm thấy không thể chống đỡ nổi, nên ta đã nhờ vả người khác mua một ít máu từ ngân hàng máu của bệnh viện, về trộn với sữa bò, tiếp tục cung cấp cho tiểu quỷ. Ai ngờ tối hôm đó, tiểu quỷ nhất thời nổi giận, nói mẹ không yêu nó nữa, cho nó uống thứ dơ bẩn, còn nhe răng nanh với ta nữa."
“Sáng hôm sau... lúc ta thức dậy, cảm thấy cực kỳ uể oải, nguc đau rát, vừa vén chăn lên xem thì phát hiện ra bên trong đều là máu, không biết từ lúc nào nguc đã bị thứ gì đó cắn rách..."
"Nuôi tiểu quỷ nhất định phải dùng máu của mình, nhưng cô lại cho nó uống máu của người khác, nó không nổi giận mới là lạ đó. Cô đã phá hỏng quy tắc, chắc chắn tiểu quỷ kia sẽ phản phệ điên cuồng, quấn cô đến chết. Hễ là thi thể bị hóa thành tiểu quỷ, thì chắc chắn khi còn sống đã chết một cách đột ngột, oán khí rất lớn, tuyệt đối không được chọc giận nó.” Cát Vũ hờ hững nói.
Chu Nhã Đình gật đầu lia lịa, đau khổ tiếp lời: "Đúng vậy, sáng hôm sau, ta đã cực kỳ hoảng sợ, vội gọi cho Hắc Y A Tán ở Thái Lan kia, để hỏi hắn ta xem rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tại sao tiểu quỷ đó lại cắn ta? Hắc Y A Tán hỏi ta đã cho nó uống máu của người khác đúng không, thế là ta thừa nhận, nói là gần đây ta bị suy dinh dưỡng, mỗi lần cho máu đều cảm thấy chóng mặt, đã không trụ được nữa, đành phải tìm máu trong ngân hàng máu để nuôi tiểu quỷ."
"Lúc ta gọi lại cho Hắc Y A Tán, hắn ta đã dứt khoát không trả lời cuộc gọi của ta. Ta cực kỳ sợ hãi, mấy ngày gần đây, ta luôn mơ thấy tiểu quỷ đó, nó rất hung ác nói vào tai ta rằng ta là người mẹ xấu, cho nó ăn đồ dơ bẩn, còn nói sẽ không tha cho ta."
"Mấy ngày liên tiếp, sau khi ngủ dậy, nguc của ta đều bị cắn đến mức máu thịt be bét, công việc cũng liên tục gặp trắc trở. Hôm nay ngươi cũng thấy rồi đó, ta chỉ hát có ba bài, đã không thể kiềm chế được cảm xúc, ngồi xổm ở đó khóc rống lên..."
Chu Nhã Đình nói đến đây thì khóc không thành tiếng, bỗng duỗi đôi tay trắng mịn ra, ôm chặt lấy tay của Cát Vũ, kích động nói: "Cát tiên sinh, xin ngươi hãy cứu ta với... Ta thật sự không thể chịu đựng được nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn ta sẽ bị nó hành hạ đến phát điên mất."
Cát Vũ từ từ gỡ cánh tay của mình ra khỏi đôi tay hơi lạnh lẽo của cô, lạnh nhạt nói: "Được rồi, ta sẽ thử, nhưng ta không chắc chắn một trăm phần trăm. Cô cứ ngồi trước mặt ta, rồi nhắm mắt lại, để đầu óc trống rỗng, nếu cô bị nó giày vò đến phát điên thì còn đỡ, ta chỉ sợ cô bị nó giày vò đến chết."
Chu Nhã Đình gật đầu lia lịa, trong lòng vô cùng sợ hãi, vội vàng làm theo lời căn dặn của Cát Vũ, ngồi xếp bằng đối diện với hắn, Cát Vũ cũng ngồi xếp bằng đối diện với Chu Nhã Đình, rồi duỗi tay đặt lên đầu Chu Nhã Đình. Hắn vừa mở thiên nhãn ra đã nhìn thấy một luồng âm sát quỷ khí nồng nặc tỏa ra từ trên người Chu Nhã Đình, quả thật oán khí này không hề tầm thường.
Bây giờ tình trạng của Chu Nhã Đình hơi đặc biệt, Cát Vũ chỉ có thể thử siêu độ cho tiểu quỷ bám lên người Chu Nhã Đình bằng Mao Sơn Thuật, nếu không siêu độ được, hắn đành phải nghĩ cách khác.
Sau khi đặt tay lên đầu Chu Nhã Đình, lòng bàn tay của Cát Vũ lóe lên ánh vàng, hắn nhắm mắt lại, bắt đầu thầm niệm khẩu quyết siêu độ: "Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn, quỷ mị nhất thiết, tứ sinh triêm ân, hữu đầu giả siêu, vô đầu giả sinh, thương thù đao sát, khiêu thủy huyền thằng, minh tử ám tử, oan khuất khúc vong, trái chủ oan gia, thao mệnh nhi lang, quỵ ngô đài tiền, bát quái phóng quang, trạm nhữ nhi khứ, siêu sinh tha phương, vi nam vi nữ, tự thân thừa đảm, phú quý bần tiện, do nhữ tự chiêu, sắc tựu đẳng chúng, cấp cấp siêu sinh, sắc tựu đẳng chúng, cấp cấp siêu sinh!”
Theo tiếng niệm chú của Cát Vũ, trên người Chu Nhã Đình tỏa ra âm sát quỷ khí cực kỳ nồng nặc, Chu Nhã Đình trợn mắt, lộ ra đôi mắt trắng dã, cả người không ngừng run rẩy, cổ họng phát ra âm thanh kỳ lạ, như bị ai đó bóp cổ vậy.
Đột nhiên, không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều, từ một góc nào đó truyền đến một giọng nói u ám, cực kỳ thù hận: "Mẹ... mẹ đã hết yêu con rồi... Mẹ còn bảo người ta đuổi con đi, con sẽ không tha cho mẹ đâu... Con sẽ khiến mẹ xuống đây với con."
Cát Vũ mở mắt ra nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy trong góc phòng, một quỷ vật đen kịt đang nằm sấp nhìn chằm chằm mình.
Xem ra quỷ nước ngoài này không thể siêu độ bằng Mao Sơn Thuật, mà nhất định phải bị tiêu diệt.