Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 267:




Toàn bộ bảo vệ trường Đại học Giang Thành, kể cả Cát Vũ, đều được huy động để duy trì trật tự, thậm chí còn huy động một ít cảnh sát ở thành phố Giang Thành tới để hỗ trợ.
Nữ ngôi sao còn chưa đến mà toàn bộ trường Đại học đã người đông như kiến, vô cùng náo nhiệt.
Vì Cát Vũ là đội trưởng đội bảo vệ, nên hắn đã dẫn mấy người Chung Cẩm Lượng đứng bên cạnh sân khấu, phụ trách bảo vệ an toàn cho nữ ngôi sao, ngăn không cho khán giả ở bên dưới tràn lên sân khấu.
Khi nghe tin ngôi sao lớn Chu Nhã Đình sẽ biểu diễn ở trường Đại học Giang Thành, Chung Cẩm Lượng và các bảo vệ khác đều cực kỳ kích động.
Bình thường những người nổi tiếng như thế này chỉ có thể nhìn thấy trên TV. Bọn họ phụ trách công tác an ninh, khi Chu Nhã Đình lên sân khấu, chắc chắn sẽ được tiếp xúc gần với cô, thậm chí còn có thể chụp ảnh lưu niệm với ngôi sao lớn, sau này bọn họ cũng có vốn liếng để khoác lác với người khác.
Một đám bảo vệ ngoài Cát Vũ ra thì tất cả đều cực kỳ kích động, mong đợi sự xuất hiện của Chu Nhã Đình.
Trong lòng Cát Vũ buồn bực, tại sao đám người này lại quá cuồng nhiệt với Chu Nhã Đình như vậy? Chẳng phải cô cũng chỉ có một mũi một miệng, chứ đâu có thêm thứ gì khác?
Xét về ngoại hình, mặc dù cô cũng xinh đẹp ngang ngửa với Tô Mạn Thanh, nhưng Tô Mạn Thanh lại nhỏ nhắn hơn nhiều, do đó nếu so sánh thì Tô Mạn Thanh vẫn xinh đẹp hơn.
Lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường cực kỳ náo nhiệt. Xế chiều, rất nhiều nhân vật quan trọng ở thành phố Giang Thành, kể cả tỉnh Nam Giang đều lần lượt có mặt. Hôm nay hiệu trưởng Vương mặc bộ đồ vest chỉnh tề, vô cùng long trọng, nhiệt tình chào hỏi các vị khách quý tới tham dự lễ kỷ niệm.
Mở đầu buổi lễ, các nhân vật quan trọng lần lượt lên sân khấu phát biểu, bọn họ đều nói những lời máy móc, sáo rỗng, trên mặt khán giả bên dưới đều hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, nhưng lại không tiện nổi nóng.
Mọi người đều đang chờ đợi cảnh tượng ngôi sao lớn Chu Nhã Đình xuất hiện.
Cát Vũ nói mấy bảo vệ còn lại trong trường chú ý, còn mình thì ngồi trên ghế bên dưới sân khấu, lấy mũ che mặt lại, ngủ bù một giấc. Bài phát biểu của mấy lãnh đạo kia giống như bài hát ru, nên Cát Vũ ngủ rất yên bình.
Cát Vũ không biết mình đã ngủ bao lâu, bỗng bị một tràng hét điên cuồng đánh thức, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, da trắng mặt xinh, khí chất bất phàm, bỗng xuất hiện trên sân khấu. Tay cô đang cầm micro, cười nói với người ở bên dưới sân khấu.
Cát Vũ nhìn kỹ lại, lập tức sáng mắt, cô gái này chính là ngôi sao lớn Chu Nhã Đình. Hắn chợt cảm thấy người này còn đẹp hơn trên TV, mỗi hành động cử chỉ đều bộc lộ khí chất bất phàm.
Người ngồi dưới sân khấu đều phát cuồng, rất nhiều người lớn tiếng gọi tên Chu Nhã Đình, tiếng hét chấn động cả bầu trời.
Hết cách rồi, sức ảnh hưởng của Chu Nhã Đình thật sự quá lớn, cũng là niềm tự hào của trường Đại học Giang Thành. Dưới sân khấu có rất nhiều fan hâm mộ của cô, ai cũng phát cuồng vì cô.
Chu Nhã Đình cầm micro hàn huyên với mọi người một phen, rồi tỏ ý bảo mọi người im lặng, vì cô muốn hát tặng một bài cho mọi người.
Lúc này khung cảnh ồn ào mới trở nên im ắng.
Âm nhạc vang lên, giai điệu nhẹ nhàng du dương vang lên khắp trường Đại học Giang Thành, Chu Nhã Đình cất tiếng hát thanh tao, chạm thẳng đến trái tim. Cát Vũ vừa nghe thấy bài hát này, trái tim đã không khỏi run lên.
Giọng... giọng hát này thật sự quá hay, thật sự khiến người khác say mê.
Vừa hát xong, dưới sân khấu đã vang lên tràng pháo tay như sấm, các sinh viên lớn tiếng hô hát thêm một bài nữa.
Chu Nhã Đình khó có thể từ chối, nhanh chóng hát thêm một bài nữa.
Giọng hát vẫn hay, chạm thẳng đến trái tim như trước, ngay cả Cát Vũ cũng bị rung động trước giọng hát của cô.
Sinh viên ở dưới khán đài vẫn không chịu buông tha, lại bảo Chu Nhã Đình hát tiếp.
Hết cách rồi, sinh viên quá nhiệt tình, Chu Nhã Đình chỉ có thể hát tiếp bài thứ ba. Bài này còn hay hơn hai bài trước, nhưng nghe cực kỳ buồn, lúc hát được một nửa, đã có không ít người ở dưới khán đài lặng lẽ rơi nước mắt.
Chu Nhã Đình đang hát trên sân khấu cũng cực kỳ xúc động, vừa hát vừa khóc, nước mắt rơi lã chã.
Lúc bài hát sắp kết thúc, Chu Nhã Đình đã khóc không thành tiếng, giọng hát cũng hơi biến điệu. Đúng lúc này, trên sân khấu bỗng xuất hiện một người ngoài ba mươi tuổi, nhìn dáng vẻ thì là đàn ông, nhưng lại trang điểm lòe loẹt, dáng đi toát ra hơi thở giống như con gái. Hắn ta đi tới dìu Chu Nhã Đình đang ở trên sân khấu, rồi cầm micro nói với khán giả ở dưới khán đài: "Thật ngại quá... Trong người Chu Nhã Đình không được khỏe, nên ta dìu cô ấy đi xuống nghỉ ngơi một lát, hôm nay đến đây thôi."
Dứt lời, hắn ta dìu Chu Nhã Đình đi xuống sân khấu.
Cát Vũ bỗng cảm thấy hơi kỳ lạ, lần đầu tiên hắn nhìn thấy người hát có thể khóc thành bộ dạng như vậy, Chu Nhã Đình là một ngôi sao lớn, chắc chắn cô đã tham gia rất nhiều trường hợp giống như thế này, lẽ ra phải giàu kinh nghiệm sân khấu mới phải. Cô bỗng khóc thành như thế có hơi mất hình tượng, chắc chắn đa số các ngôi sao đều không làm chuyện như vậy.
Cát Vũ ngẫm nghĩ, tính cảnh giác của hắn vẫn rất mạnh, vội mở thiên nhãn ra, nhìn về phía Chu Nhã Đình, chẳng mấy chốc, quả nhiên Cát Vũ đã nhìn thấy một số thứ không bình thường.
Cát Vũ thấy thế thì không thể ngồi yên được nữa, dứt khoát đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Đúng lúc này, hiệu trưởng Vương cũng nhìn về phía Cát Vũ, hơi sốt sắng nói: "Đội trưởng Cát, mau hộ tống cô Chu đi."
Cát Vũ gật đầu, nhanh chóng lao vào đám đông, dưới sự che chở của đám người Chung Cẩm Lượng, hắn đã đi thẳng đến bên cạnh Chu Nhã Đình, nhân viên công tác ở bên cạnh nhìn thấy Cát Vũ mặc đồ bảo vệ, cũng không ngăn cản. Cát Vũ cùng các vệ sĩ của Chu Nhã Đình hộ tống cô lên một chiếc RV đã sớm chuẩn bị từ trước.
Lúc này, Cát Vũ đang đi rất gần Chu Nhã Đình, về cơ bản là đi sóng vai nhau. Đúng lúc này, Cát Vũ bỗng ngửi thấy một mùi kỳ lạ từ trên người Chu Nhã Đình, mùi này hơi tà môn, hình như hắn đã ngửi thấy ở đâu rồi.
Chu Nhã Đình nhanh chóng được người khác dìu lên xe. Lúc định đóng cửa lại thì Cát Vũ đột nhiên nói với Chu Nhã Đình: "Cô Chu, cô đã chọc phải thứ gì không sạch sẽ đúng không? Cô hãy cẩn thận kẻo bị quấn đến mất mạng đấy."
Chu Nhã Đình đang khóc, bỗng nghe thấy giọng nói của Cát Vũ nên sợ hãi ngẩng nhìn hắn.
Nhưng tên ẻo lả ở bên cạnh Chu Nhã Đình lại giận dữ mắng: "Tên bảo vệ thối tha này, ngươi đang nói gì đấy? Chính ngươi mới bị thứ không sạch sẽ quấn lấy đấy, mau cút ra đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.