Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 264:




Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, dưới sự bao vây tấn công của bảy vị cao thủ Đại Hình Đường Long Hổ Sơn, ngoại trừ Giáng Đầu Sư đang ở bên cạnh Cát Vũ là vẫn còn sống, thì hơn mười mấy Giáng Đầu Sư cực kỳ lợi hại và bảy tám thi anh đều bị gi3t ch3t, kể cả mấy tên sát thủ từng bắn lén bọn họ trước đó.
Thủ đoạn như sấm rền gió cuốn thế này không thể không nói là không đáng sợ, Cát Vũ nhìn mà hãi hùng khiếp vía.
Nhớ lại ban đầu mình suýt chết dưới tay một người trong số bọn họ, nhưng ở trong tay bảy vị lão đạo này, mấy Giáng Đầu Sư kia hoàn toàn giống như đứa trẻ lên ba, chỉ mới giày vò mấy lần đã chết sạch.
Hơn nữa trước khi rời đi còn dùng bùa chân hỏa để đốt thi thể, hủy thi diệt tích.
Thực ra Chí Thiện Chân Nhân làm vậy là để tránh những rắc rối không đáng có. Đám người này đều đến từ Đông Nam Á, nếu để người khác phát hiện bọn họ chết trong tòa nhà Dương Lâu, thì nhất định sẽ gọi báo cảnh sát. Mặc dù không tra ra điều gì, nhưng đây cũng là một chuyện phiền toái, không bằng hủy thi diệt tích cho thoải mái. Đây là thù oán giữa người tu hành, cho dù bọn họ có tra ra là do thất lão Hình Đường làm, cũng chẳng có ai tới tìm Long Hổ Sơn. Mấy lão đạo có tu vi cực kỳ cao này luôn ở trong động tiên Long Hổ Sơn, hành tung mập mờ, lại cực kỳ thần bí, nên khó mà tìm thấy bọn họ.
Sau khi đốt xong mấy thi thể đó, Chí Thiện Chân Nhân lại liếc nhìn mấy người Bạch Triển, sắc mặt sa sầm, chắc chắn là trong lòng cực kỳ không vui.
“Chí Thiện Chân Nhân, lần này Bạch Triển ta đã đắc tội rồi, để hôm khác ta sẽ đến Long Hổ Sơn để tạ tội.” Bạch Triển mặt dày chắp tay nói.
Chí Thiện Chân Nhân bất đắc dĩ lắc đầu: "Thôi bỏ đi, mỗi khi gặp phải người trong Cửu Dương Hoa Lý Bạch các ngươi, thì chắc chắn không xảy ra chuyện tốt lành gì. Bần đạo là trưởng lão của Đại Hình Đường Long Hổ Sơn, cả đời bắt người chỉ xảy ra hai lần sai sót, lần trước là bắt Ngô Cửu  Âm, nhưng lần này lại gặp tiểu tử nhà ngươi. Bần đạo chỉ có thể tự nhận lấy xui xẻo, coi như hôm nay đi ra ngoài không coi ngày."
Dứt lời, Chí Thiện Chân Nhân hừ lạnh, lập tức bay đi, nháy mắt đã tới nơi cách đó một trăm mét, bóng người lại lóe lên, biến mất không còn bóng dáng.
Bảy vị lão đạo của Đại Hình Đường Long Hổ Sơn muốn truy tìm tung tích của Lê Trạch Kiếm, nhưng Lê Trạch Kiếm đã sớm trốn khỏi trường Đại học Giang Thành, tùy tiện bắt một chiếc taxi ở bên đường là đã bỏ chạy rất xa rồi. Có lẽ bây giờ y đang ở đâu đó cách đây mười mấy dặm, nên khó có thể tìm thấy được.
Đợi mấy vị lão đạo rời đi, Dương Phàm không khỏi che miệng cười, thật sự không nhịn được nữa, cô cười một lúc rồi mới nói: "Tiểu sư đệ, ngươi nhìn xem ngươi đã chọc giận Chí Thiện Chân Nhân rồi kìa, dù gì người ta cũng là ông lão hơn một trăm tuổi, ngươi không sợ chọc giận người ta à? Ông lão đã nói rồi, vừa nhìn thấy ngươi là gặp xui xẻo. Mà nghĩ kỹ lại thì quả thật là như vậy, bình thường Cửu Dương Hoa Lý Bạch các ngươi đều được lợi. Ta chưa bao giờ nhìn thấy các ngươi chịu thiệt thòi gì."
Bạch Triển bày ra vẻ mặt vô tội nói: "Hết cách rồi, ai bảo lão ta gặp phải chúng ta cơ chứ? Lý đại ca và ta là vừa gặp đã quen, tính cách của vị đại ca này rất hợp với khẩu vị của ta, bằng không ta cũng không bất chấp mà ra tay với mấy ông lão Đại Hình Đường Long Hổ Sơn đó."
Đêm nay thật sự rất náo nhiệt, khoan hãy nói, nếu không có sự hiện diện của thất lão Hình Đường, chắc chắn với thực lực của mấy người Bạch Triển và Cát Vũ, sẽ không thể nào giải quyết mấy Giáng Đầu Sư kia một cách nhanh chóng như vậy.
Bây giờ người ở trước mặt này đang đau đến mức hít từng ngụm khí lạnh, đùi bị trường kiếm của Chí Thiện Chân Nhân đâm thẳng vào, máu không ngừng chảy ra.
Bạch Triển đi tới, đá tên Giáng Đầu Sư ngã xuống đất, chĩa Hỏa Tinh Xích Long Kiếm vào tim của gã ta, trầm giọng hỏi: "Mẹ kiếp, ngươi mau nói đi, tiểu tử nhà ngươi có lai lịch như thế nào?"
Bây giờ Giáng Đầu Sư đã hoàn toàn sợ hãi, trong lòng cực kỳ phiền muộn. Gã ta vốn tưởng rằng dẫn theo mười mấy Giáng Đầu Sư, cộng thêm năm tay súng bắn tỉa thì có thể thừa sức gi3t ch3t Giới Vũ, ai dè lại đụng phải một đám sát thần, chỉ trong tích tắc đã giết sạch người bên mình. Bây giờ chỉ còn lại một mình gã ta, xem ra mạng nhỏ của gã ta cũng khó mà giữ lại được.
Bạch Triển cực kỳ tức giận, sát khí trên người nồng nặc, Giáng Đầu Sư sợ hãi, run rẩy nói: "Ta... Ta là đệ tử của Nùng Lam - Giáng Đầu Sư ở Đông Nam Á, tên là Vương Đại Phú. Vị đại ca này xin hãy tha mạng, ta và ngài không thù không oán, xin ngài hãy tha cho ta một mạng."
"Đúng vậy, ngươi và hắn không thù không oán, nhưng ngươi lại có thù với ta. Ngươi mau nói đi, là ai đã sai ngươi tới đây giết ta. Lần trước ta đã để một người trong số các ngươi chạy trốn, lần này để ta xem ngươi có thể chạy thoát được hay không?" Cát Vũ nhìn về phía Giáng Đầu Sư nói.
Giáng Đầu Sư ra sức nuốt nước bọt, do dự không chịu nói.
Bạch Triển lập tức nổi giận, đá thẳng một cái, giẫm lên vết thương trên đùi gã ta bằng đầu ngón chân, khiến Vương Đại Phú đau đến mức muốn ngất đi.
"Đại ca, xin hãy ngừng tay... Đau chết mất... Người làm nghề như bọn ta nhận tiền để trừ khử tai họa cho người khác, nên không được nói tên của chủ thuê ra..." Vương Đại Phú cực kỳ đáng thương nói.
“Ngươi không nói cũng được thôi, vậy thì ngươi hãy đi chết đi.” Bạch Triển vung Hỏa Tinh Xích Long Kiếm lên, thân kiếm đang bị ngọn lửa bao trùm chĩa về phía Vương Đại Phú. Mắt thấy thanh kiếm sắp đâm trúng người mình, ngọn lửa màu đỏ phụt lên, đốt cháy da mặt gã ta.
“Được, ta đồng ý với ngươi, ngươi mau nói ra đi.” Bạch Triển chẳng hề nghĩ ngợi mà đồng ý ngay.
"Đúng vậy... là Thần gia tỉnh Nam Giang, tên là Củng Hồng Thần. Ông ta đã đưa cho ta năm trăm vạn, bảo ta đi giết Cát Vũ." Vương Đại Phú khẽ nói.
Đúng như dự đoán, bọn họ chính là người do Thần gia phái tới.
Bạch Triển nghe vậy thì nhìn về phía Cát Vũ hỏi: "Vị Thần gia này có lai lịch như thế nào?"
"Cũng chẳng có gì, chỉ là một ông trùm thế lực ngầm ở tỉnh Nam Giang. Thấy ta ra tay đánh người nên nhìn trúng bản lĩnh của ta, ngỏ ý muốn ta làm tay sai cho ông ta, nhưng bị ta từ chối thẳng thừng, nên luôn ghi hận trong lòng. Đây cũng không phải là lần đầu tiên ông ta gây rắc rối cho ta." Cát Vũ nói.
Cát Vũ không trả lời, mà chỉ nhìn về phía Vương Đại Phú hỏi: "Ngươi không phải là người Đông Nam Á đúng không?"
"Ta là người Thái gốc Hoa, trước đây ta luôn sinh sống ở Thái Lan. Hơn mười năm trước, ta đã nhận một Giáng Đầu Sư người Thái Lan làm sư phụ, nên đã học được một số mánh khóe, rồi cố ý về nước báo thù thay người khác. Công việc này làm ăn rất khấm khá...  Xin Cát tiên sinh lần này hãy tha cho ta. Sau khi ta rời khỏi đây, sẽ không bao giờ làm khó Cát tiên sinh nữa, sau này ta cũng sẽ không đặt chân đến Hoa Hạ một bước. Là Thần gia muốn giết ngươi, còn ta chỉ là người nhận tiền làm việc mà thôi.” Vương Đại Phú ngụy biện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.