Ngay lúc Cát Vũ chuẩn bị thu hồi ý thức khỏi địa sát lực thì đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác. Dường như chuyện xưa này vẫn chưa đầy đủ cho lắm, lúc đó, tiểu quân phiệt kia nói đưa con trai của Phượng Di ném vào bãi tha ma cho chó ăn, hình ảnh vọt đến nơi khác.
Cho đến nay, Cát Vũ vẫn chưa biết rõ con trai của nữ quỷ Phượng Di đã chết hay chưa.
Nghĩ đến đây, Cát Vũ từ bỏ ý định thu hồi ý thức, đưa ý thức của mình lẻn vào sâu hơn, tìm thấy hình ảnh của con trai nữ quỷ Phượng Di.
Vào đêm hôm đó, sau khi nữ quỷ Phượng Di bị giam trong phòng chứa củi, tiểu quân phiệt kia đã hạ mệnh cho hai tên thủ hạ ôm đứa bé đi, ném vào bãi tha ma.
Kỳ thật, khi đứa bé bị ôm đi, trong lòng tiểu quân phiệt kia vẫn có chút không đành lòng. Mặc dù gã giết người như ma, tàn bạo thành tánh, nhưng đứa bé này dù sao cũng do vợ mình sinh ra. Một tháng qua, mỗi ngày đại soái đều dành ra chút thời gian đến ôm đứa bé này một cái.
Khi hai hộ vệ đó ôm đứa bé đi, một tia không nỡ lóe lên trong mắt đại soái.
Gã liếc nhìn đứa trẻ, đứa trẻ mỉm cười với gã, bắp chân nhỏ đá loạn xạ.
Nhưng khi hình ảnh tên người hầu vồ vập trên người của cô vợ thứ bảy của gã xuất hiện trong tâm trí, một cơn tức giận không tên lại ập đến trong lòng gã.
Cuối cùng, đại soái tàn nhẫn, xua tay nói: "Ném đi."
Ngay lập tức, hai binh lính đó ôm đứa bé đi thẳng ra khỏi phủ đại soái, đi về phía bãi tha ma.
Nhìn thấy bọn họ càng ngày càng xa phủ đại soái, hai tên binh lính lẩm bẩm.
"Ta nói này, chúng ta thực sự phải ném đứa trẻ này vào bãi tha ma cho lũ chó hoang ăn sao?" Người binh lính cao ráo nói
"Vậy thì còn có thể làm sao đây? Đây là những gì đại soái đã ra lệnh. Nếu chúng ta không làm theo, đầu của chúng ta đều phải rơi đấy." Người binh lính thấp lùn hơn nói.
"Con người của bà Bảy rất tốt, bình thường đại soái cưng chiều bà ấy như vậy, trông bà ấy không giống như loại người vụng trộm với đàn ông. Ta cứ luôn cảm thấy chuyện này khẳng định có điều kỳ quái, ngươi nói xem đúng không?" Người binh lính cao ráo ôm đứa bé, đứa bé đó luôn nở nụ cười với hắn ta, trong lòng hắn ta ngày càng không đành lòng.
“Nhưng nếu khi đại soái điều tra rõ ra đứa nhỏ này là con của ngài ấy, sau này có hối hận thì đứa nhỏ này đã bị chó hoang ăn thịt, ngươi nói xem hai người chúng ta sẽ có kết cục như thế nào?” Người lính cao ráo lại nói.
Nghe vậy, tên lính thấp lùn kia cũng run sợ, kinh hãi nhìn tên lính cao lớn rồi nói: “Ta nói này… lời ngươi nói xem ra cũng có lý. Nếu đại soái đột nhiên hối hận, đòi lại đứa bé với chúng ta, vậy thì chúng ta chết chắc. Thế chuyện này phải làm sao bây giờ?"
Nói rồi, người lính lùn thở dài một tiếng, nói: “Dù thế nào thì đây cũng là chuyện khó khăn. Hiện tại hai anh em chúng ta đã đâm lao phải theo lao, vậy phải làm sao bây giờ đây?" Người lính lùn bỗng nhiên có một cảm giác muốn khóc không ra nước mắt.
Người lính cao lớn ôm đứa trẻ và liếc nhìn xung quanh. Lúc này, bọn họ đã cách phủ đại soái một quãng đường dài. Đột nhiên, ánh mắt của hắn ta tập trung vào phía trên của một ngôi nhà rộng lớn, phía trên đó có một tấm bảng, có ghi hai chữ to "Tr4n phủ".
Ngay lập tức, người lính cao nảy ra ý tưởng và nói với người lính thấp lùn rằng: “Ta biết người của Tr4n phủ này, trong nhà làm ăn buôn bán và giàu có lắm. Chi bằng chúng ta đặt đứa bé trước cửa Tr4n phủ, để người của Tr4n phủ thu dưỡng thay cho chúng ta, khẳng định không bạc đãi đứa bé. Nếu đại soái thật sự nhắc tới việc này nữa, đòi đứa bé với chúng ta, chúng ta lại qua thương lượng với người của Tr4n phủ. Ngươi thấy thế nào?"
Người lính lùn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu người của Tr4n phủ không giao lại thì sao?"
"Haha... Người của Tr4n phủ nào có gan đắc tội với đại soái nhà chúng ta. Nếu hắn không trả lại, chúng ta cứ việc giành lấy là được rồi." Người lính cao lớn nói.
Hai người mỉm cười nhìn nhau, tức khắc đều gật đầu.
Tiếp theo, người lính cao lớn đặt đứa trẻ trước cửa Tr4n phủ, đập mạnh vài cái lên cửa rồi cùng người lính lùn trốn ở đầu ngõ.
Không lâu sau, cổng Tr4n phủ mở ra, một ông lão ăn mặc chỉnh tề bước ra, cúi đầu nhìn thì thấy trên mặt đất có một đứa bé, lập tức bế đứa trẻ lên, cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện chung quanh không có ai.
Những năm đó loạn lạc, có thể ăn no đã là không tệ rồi, người sinh con rồi không nuôi nổi ở đâu cũng có, chuyện bỏ con ở thành phố Giang Thành là chuyện rất thường xảy ra.
Doanh nhân nhà họ Tr4n đó cũng là người lương thiện, thấy đứa trẻ trắng trẻo, sạch sẽ, không quấy khóc, lại rất đáng yêu, bèn nảy lòng trắc ẩn, nghĩ là nhà nào đó không nuôi nổi con, thấy gia đình họ tương đối giàu có nên mới để đứa bé trước cửa nhà mình.
Họ cũng không nhẫn tâm để đứa trẻ ở ngoài cửa cho chết đói chết cóng, nên đã đưa đứa trẻ trở về nhà.
Sau khi làm xong chuyện này, hai người lính vui mừng khôn xiết, nhớ kỹ cổng nhà họ Tr4n, cũng hoàn tất một mối lo lâu. Hai người cũng không vội về, tranh thủ đêm tối tìm một quán rượu. Hai anh em uống hết ly này đến ly khác.
Vì vậy, cả hai cũng thoát khỏi tai họa và không bị Phượng Di giết hại.
Như câu nói, thiện ác đến cùng đều có báo, không phải không báo, chỉ là thời điểm chưa tới.
Chính vì hai người này có tấm lòng đồng cảm nên đã cứu được mạng sống của chính họ.
Không ngờ là con của đại soái và Phượng Di không chết, mà là do hai người lính đưa cho người khác.
Mấu chốt trong sự oán hận của Phượng Di chủ yếu là vì đứa con ruột của mình. Phượng Di cho rằng đứa bé bị đại soái ném đi cho chó ăn, nên nỗi uất hận đặc biệt nặng nề. Nếu Phượng Di biết chuyện này, nói không chừng sẽ thu tay lại.
Nghĩ đến đó, trong lòng Cát Vũ rất phấn khích, bèn bấm một pháp quyết, thu thập những cái bóng được tạo ra bởi địa sát lực, từ đó chậm rãi kéo ý thức của mình khỏi địa sát lực.
Khi Cát Vũ mở mắt ra lần nữa, bên tai lại nghe thấy tiếng gào thét của vô số lệ quỷ, luồng sát khí đen đỏ bao trùm toàn bộ tòa nhà Dương Lâu, vô số sợi tóc đen dài lượn lờ như rắn.
Dương Phàm đang đứng bên cạnh hắn, cầm một thanh nhuyễn kiếm và liên tục chém vào những con quỷ vật đang ở gần hắn, thoạt nhìn vô cùng gắng sức.
Còn Bạch Triển và Lê Trạch Kiếm đã lao vào chiến đấu chống lại nữ quỷ Phượng Di. Thanh phi kiếm của Lê Trạch Kiếm bay tới bay lui, cắt đứt mái tóc đen dài đó, trong khi Bạch Triển đã bị buộc phải sử dụng thuật Thỉnh Thần, một tia thần thức của binh sĩ chân quân buông xuống trên cơ thể hắn ta.
Khoảng thời gian thần thức của mình lẻn vào bên trong địa sát lực, Cát Vũ không biết đã qua bao lâu...