Phượng Di nhìn chiếc váy cưới màu đỏ cô mặc khi kết hôn, không khỏi xót xa. Ban đầu đại soái yêu cô vô cùng, nhưng giờ sau khi nghe người khác đồn thổi lại giết con ruột của mình, còn muốn tự hành hạ mình cho đến chết.
Không ngờ rằng đại soái lại không tin tưởng mình đến vậy, và mình cũng chỉ là một món đồ chơi đối với gã.
Mà thôi... Tất cả đã kết thúc, ngày mai sẽ không còn ai sống sót được trong phủ đại soái nữa, tất cả bọn họ đều phải chôn cùng với hai mẹ con cô.
Nghĩ đến đây, hai dòng máu và nước mắt lại tuôn rơi trên khóe mắt Phượng Di.
Cô hít một hơi thật sâu và cảm thấy toàn thân đau đớn, run rẩy nhặt con dao găm trong gói đồ lên đặt vào giữa hai lông mày của mình, lập tức rạch một đường, máu tức khắc chảy ra.
Máu ở ấn đường là tinh huyết trên cơ thể con người, là nơi ngưng tụ thần thức và oán hận của bản thân.
Người của Đạo gia thường sử dụng máu giữa hai lông mày phụ với chú ngữ trong tình huống bất đắc dĩ, nhằm ngay lập tức nâng cao tu vi của mình.
Sau khi Phượng Di rạch chính giữa lông mày, dùng ngón tay chấm máu và bắt đầu vẽ những câu thần chú kỳ lạ lên chiếc váy cưới đỏ của mình.
Thần thức của Cát Vũ ở một bên quan sát mọi thứ. Khi Phượng Di dùng vô tâm huyết của mình để vẽ bùa lên chiếc váy cưới đỏ, trái tim Cát Vũ run lên. Tại sao Phượng Di lại biết thuật pháp, và nếu cô biết thuật pháp, tại sao lại không chống lại mấy cô vợ kia, tại sao không ngăn họ làm tổn thương mình?
Có thể chỉ có một lời giải thích cho điều này, Phượng Di có thể chỉ biết một chút thuật pháp không quan trọng, hoặc chỉ biết một thuật pháp duy nhất này.
Thuật pháp làm cô đọng những oán hận trên chiếc váy cưới này tương tự như một huyết chú, hơn nữa là Huyết Chi Trớ Chú, nơi mọi sự oán hận đều ngưng tụ lại.
Đến tột cùng cô muốn làm gì?
Thông qua địa sát lực, Cát Vũ chỉ có thể nhìn thấy quá khứ, nhưng dù sao cũng là người ngoài cuộc, không thể làm gì được, hắn chỉ có thể trơ mắt theo dõi hành động của Phượng Di.
Loay hoay vẽ trên chiếc váy cưới đỏ trong nửa giờ, toàn bộ chiếc váy được bao phủ bởi đủ loại phù văn kỳ quái. Mà vết máu trên lông mày của Phượng Di cũng gần như khô lại.
Sau khi khoác lên mình chiếc váy cưới đỏ, Phượng Di dùng dao cắt chiếc sườn xám rách nát, nối thành một sợi dây mảnh dài, treo lên xà nhà bằng củi rồi thắt một cái nút.
Cô nhìn quanh một vòng, cuối cùng tìm thấy một chiếc ghế đẩu bằng gỗ trong góc nhà. Cô chuyển chiếc ghế đẩu gỗ qua và đặt dưới xà nhà.
Khoảnh khắc tiếp theo, Phượng Di đứng trên ghế đẩu, lấy ra chiếc cân mà Lưu Tinh tìm được cho mình từ trong gói vải đen, buộc nó quanh eo.
Quả cân đó đang treo trên eo cô, lủng lẳng rơi xuống chiếc ghế đẩu.
Phượng Di đưa đầu vào thòng lọng, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ. Cô khóc, hai hàng máu cùng nước mắt lăn xuống.
Chỉ trong một ngày, cô đã trải qua tất cả những thăng trầm trên thế gian, bi hoan ly hợp.
Càng khiến cho cô biết sự tham lam và xấu xa của bản chất con người.
Tất cả đã kết thúc, đã kết thúc...
Nâng con dao găm trong tay lên, Phượng Di lập tức đâm vào bụng dưới của mình. Một cơn đau nhói truyền khắp cơ thể, đến nỗi khuôn mặt cô méo xệch vì đau.
Tuy đau đớn nhưng trong miệng cô vẫn lẩm bẩm: "Xứng đà trụy hồn, vĩnh bất siêu sinh, huyết hồng giá y, thừa ngã độc oán… Nguyện hóa cực quỷ, lục động tam đao, huyết khả lưu tẫn, vĩnh trụy luân hồi…"
Mỗi lần cắm xuống, cô đều phải chịu đựng những nỗi đau không thể tưởng tượng được. Tuy nhiên, chỉ trong nỗi đau vô tận, lòng căm thù của cô mới càng thêm mãnh liệt, mới có thể trở thành một quỷ vật cực phẩm hung hãn đến bất trị.
Chỉ bằng cách hóa thành một quỷ vật cực phẩm, cô mới có thể trả thù cho chính mình và con trai.
Mới có thể hóa giải nỗi thù hận rợp trời này của mình.
Khi con dao thứ hai c4m vào nguc, Phượng Di đã nôn ra máu.
Còn lại một nhát dao cuối cùng, nhát dao này là nhát chí mạng nhất, đó là c4m vào trái tim của chính mình. Trái tim cũng là nơi chứa đựng những oán hận, phải chịu đựng nỗi đau đớn khôn cùng.
Cô khó khăn rút con dao ra nhắm ngay tim mình. Lúc này Phượng Di không còn bao nhiêu sức lực nữa. Cô cắn răng một cái, dùng hết sức đâm con dao vào nguc mình.
Máu đỏ phun ra, Phượng Di cất lên tiếng hét thảm thiết cuối cùng trong đời.
"Ta hận... ta hận tất cả những người trên thế giới này..."
Theo nhát dao cuối cùng c4m vào tim, Phượng Di trút hết hơi thở, chiếc ghế đẩu dưới chân bị đạp ngã trong đau đớn. Phượng Di bị treo trên xà nhà trong bộ váy cưới đỏ.
Một cơn gió lạnh thổi qua, thân thể Phượng Di đung đưa trong gió, máu không ngừng chảy xuống thân thể.
Chiếc váy cưới màu đỏ bị nhiễm máu tươi, ngả sang màu tím, sau đó bị gió hong khô thành màu đen.
Những cơn gió âm u và lạnh lẽo thổi về phía phòng chứa củi, thi thể của Phượng Di cứ đung đưa hết bên này sang bên kia theo gió, mùi máu tanh tràn ngập khắp căn phòng chứa củi.
“Tách tách", máu đỏ tươi rơi trên mặt đất, tấu lên tiếng nhạc chết chóc.
Khuôn mặt méo mó vì đau đớn của Phượng Di từng chút một khôi phục lại như cũ, cuối cùng khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh bễ nghễ thiên hạ.
Nụ cười này quỷ dị và ẩn chứa vô vàn nỗi kinh hoàng đằng sau đó.
...
Ngày hôm sau, sáu cô vợ của đại soái ăn sáng xong lại nghĩ đến Phượng Di đang bị giam trong phòng chứa củi. Tra tấn Phượng Di đã trở thành thú vui gần đây của bọn họ. Người đã từng làm mưa làm gió trước mặt mấy người bọn họ, nhận được sự sủng ái vô tận của đại soái, giờ này ngày này, phải khiến cho Tiểu Phượng kia trả lại từng chút một.
Nhưng khi sáu bà vợ đi tới cửa phòng chứa củi, đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Sau khi cửa phòng chứa củi được mở ra, bọn họ đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hãi. Người vợ thứ bảy của đại soái đã treo cổ trên xà nhà của phòng chứa củi. Trên người cô mặc váy cưới màu đỏ, dưới người có một vũng máu lớn. Điều quỷ dị hơn nữa là trên nguc Phượng Di có một con dao găm vào nguc. Nỗi kinh hoàng ngay lập tức bao trùm trái tim của những bà vợ đó. Người nào cũng cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo đang bao trùm lấy mình.
Có cô vợ rụt rè đã hét lên một tiếng rồi ngồi phịch xuống đất.
Một cơn gió thổi qua, thi thể Phượng Di đung đưa trong gió, không ít người nhìn thấy nụ cười quái dị trên khóe miệng Phượng Di.
Cuộc giết chóc thực sự sắp bắt đầu...