Mọi người đều lo lắng cho Lê Trạch Kiếm, nếu người của Long Hổ Sơn đã tìm được tung tích của y, thì chắc chắn y sẽ không thể trốn thoát được. Vợ con của y đều ở Ngưu Gia Trang, có vẻ như không có tu vi gì, Lê Trạch Kiếm không thể đưa hai mẹ con chạy trốn được, cho dù có chạy thì cũng không thể chạy xa được.
Huống hồ, chắc chắn người của Long Hổ Sơn sẽ bố trí sẵn cơ sở ngầm ở Ngưu Gia Trang, phòng ngừa Lê Trạch Kiếm đón vợ con đi.
Mặc dù chuyện này không liên quan gì đến ba người bọn họ, nhưng khi nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Lê Trạch Kiếm, trong lòng họ luôn cảm thấy băn khoăn.
Nhìn thấy ba người Cát Vũ như vậy, Lê Trạch Kiếm trấn an: “Mọi người đừng lo lắng, tục ngữ nói rất hay, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nếu thực sự bị người của Long Hổ Sơn bắt được, ta cũng chấp nhận số mệnh. Cùng lắm thì ta tự chạy trốn là được, có cơ hội sẽ đón vợ con đi. Người của Long Hổ Sơn đều là danh môn chính phái, bọn họ sẽ không làm tổn thương phụ nữ và trẻ nhỏ, để hai người họ ở lại trong thôn, ta cũng yên tâm hơn.”
Chuyện đã đến nước này cũng chỉ đành làm như vậy.
“Mời Lê đại ca nói, chỉ cần bọn ta có thể làm được, nhất định sẽ không chậm trễ.” Cát Vũ nói.
“Sau khi ta đi khỏi, hy vọng các ngươi có thể chăm sóc vợ con giúp ta, thường xuyên lui tới là Lê mỗ ta đã vô cùng cảm kích rồi.” Lê Trạch Kiếm chắp tay nói.
“Lê đại ca yên tâm, cứ giao chị dâu và con cho ta, ta sẽ giúp ngài chăm sóc.” Cát Vũ đồng ý mà không cần suy nghĩ.
“Cảm ơn Cát huynh đệ, đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, sau này có việc gì cần đến Lê Trạch Kiếm, thì cái mạng này sẽ là của ngươi.” Lê Trạch Kiếm xúc động nói.
“Lê đại ca quá lời rồi, chúng ta đều là huynh đệ, sau này chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau.” Cát Vũ lễ phép nói.
Lúc này đã là ba bốn giờ chiều, Lê Trạch Kiếm nhìn lên trời rồi nói: “Chư vị hãy theo ta về nhà một chuyến, trong nhà chẳng có gì chiêu đãi, chỉ có cơm rau dưa ăn tạm qua ngày, ta và hai mẹ con họ cùng ăn một bữa cơm cuối cùng, sau này không biết khi nào mới gặp lại.”
Mặc dù Lê Trạch Kiếm nói với vẻ rất bình thản, nhưng mọi người không khỏi thấy xót xa, đường đường là một kiếm thần mà buộc phải mai danh ẩn tích, hôm nay lại phải bỏ vợ con xa xứ, cũng thật quá thảm mà.
Ngay lập tức, cả ba đi theo sau Lê Trạch Kiếm, đi về hướng Ngưu Gia Trang.
Vừa đến đầu bờ ruộng, họ đã nhìn thấy đứa con trai Thuỷ Oa của Lê Trạch Kiếm đứng đó dáo dác nhìn quanh.
Vừa nhìn thấy họ xuất hiện, Thuỷ Oa mừng rỡ chạy đến chỗ Lê Trạch Kiếm: “Cha, không phải nói sẽ về ăn cơm à? Sao lâu thế mà cha vẫn chưa về, con và mẹ chờ đến sốt ruột rồi đây này, cha đã đi đâu vậy?”
Lê Trạch Kiếm âu yếm xoa đầu Thuỷ Oa, nói: “Trời nóng quá, bọn ta đi vào trong rừng nói chuyện, đi thôi, chúng ta về nhà.” Khi nói chuyện với Thuỷ Oa, vẻ mặt của Lê Trạch Kiếm không thể hiện cảm xúc gì, nhưng ánh mắt của y đã phản bội y, ẩn chứa đầy sự bận tâm và không đành lòng.
Mọi người đi theo sau Lê Trạch Kiếm và nhanh chóng quay trở lại Ngưu Gia Trang, khi đến cổng thôn, có hai người đang nhìn về phía họ. Tuy hai người kia chỉ ăn mặc như người bình thường, nhưng đám người Cát Vũ vừa nhìn đã biết là người tu hành, chắc chắn là thám tử mà Long Hổ Sơn đã bố trí ở đây để giám sát hành tung của Lê Trạch Kiếm, họ làm vậy cũng quá lộ liễu rồi.
“Đúng là khinh người quá đáng mà, ta sẽ đánh chúng một trận xem còn giám sát thế nào đây.” Dương Phàm hơi nóng nảy, xắn tay áo định lao tới, nhưng lại bị Bạch Triển kéo lại nói: “Tiểu sư tỷ, đừng kích động, ngươi đánh đuổi hai tên đi thì lát nữa sẽ có mười tên đến, căn bản chẳng có ý nghĩa gì cả. Chúng ta nhanh về nhà làm việc quan trọng trước, thời gian không còn nhiều nữa.”
Dương Phàm hừng hực lửa giận, nhưng Bạch Triển nói đúng, làm vậy chỉ trì hoãn thời gian của Lê Trạch Kiếm với gia đình y mà thôi.
Khi đi tới cổng thôn, Lê Trạch Kiếm dừng lại ở cửa hàng nhỏ một lúc, mua hai cân thịt đầu heo, vài chai rượu ngon, rồi đưa ba người bọn họ về nhà.
Vợ của Lê Trạch Kiếm đã đợi rất lâu, khi thấy y quay lại, cô vội chào hỏi và nói với vẻ quan tâm: “Sao hôm nay về muộn thế?”
Lê Trạch Kiếm đặt cái cuốc sang một bên, cười nói: “Gặp lại mấy người bạn, đã lâu lắm rồi không gặp nên trò chuyện quên mất thời gian. Ta có mua một ít thịt, bà nó lấy đi thái rồi bưng lên đi, hôm nay ta phải uống một trận với mấy người bạn này mới được.”
Vợ của Lê Trạch Kiếm không nghĩ ngợi nhiều, thấy y khá vui vẻ, cô vội vàng cầm đầu heo xuống bếp nấu.
Có mấy món ăn nhẹ đã được bày sẵn trên chiếc bàn vuông trong sân, Lê Trạch Kiếm mời họ ngồi xuống, sau đó lấy rượu rót đầy mấy cái bát.
Sau khi vợ của Lê Trạch Kiếm nấu xong, y cũng mời vợ của mình ngồi vào bàn uống rượu cùng.
Bữa cơm này hơi nặng nề, mấy người nhìn vợ con của Kiếm Thần mà trong lòng không khỏi xót xa. Lần này từ biệt, không biết bao giờ mới gặp lại.
Vì vậy, mấy người họ cũng không nói gì nhiều, không bàn đến chuyện đúng sai trên giang hồ, thậm chí còn không đề cập đến những quỷ vật trong tòa nhà, chỉ ăn cơm và uống rượu với nhau.
Ngay cả Dương Phàm cũng uống liên tiếp mấy bát rượu lớn, trên mặt còn xuất hiện một vệt ửng hồng khiến cô càng thêm quyến rũ thanh thuần.
Tửu lượng của Lê Trạch Kiếm rất tốt, một mình y có thể uống hết hai cân rượu trắng, mặt đỏ bừng, mắt cũng đỏ hoe. Y xoa đầu con trai rồi cười nói: “Thuỷ Oa, sau này nếu cha mất, con phải chăm sóc thật tốt cho mẹ của con, con là đàn ông trong nhà họ Lê, chẳng mấy chốc sẽ trưởng thành thôi, cần phải gánh vác trọng trách trên vai.”
Thuỷ Oa còn tưởng rằng cha mình đã uống quá nhiều, mỉm cười với Lê Trạch Kiếm và nói: “Cha, người yên tâm đi, con đã có thể giúp mẹ làm rất nhiều việc, khi không có cha, con có thể chăm sóc chu đáo cho mẹ mà.”
“Lão Lê, có phải ông uống nhiều quá rồi chăng? Sao tự nhiên lại nói ra những lời như thế, nhà đang có khách đấy, uống nhiều lại nói bậy.” Vợ của Lê Trạch Kiếm cười nói.
Lê Trạch Kiếm bật cười, nhìn vợ bằng ánh mắt đầy trìu mến rồi nói: “Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay có bạn đến nhà nên ta vui quá đã uống hơi nhiều…”