Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 233:




Xe của Bạch Triển quá phô trương nên họ không lái vào thôn, mà chỉ dừng ở cổng thôn.
Vì Lê Trạch Kiếm là một người sống rất kín kẽ, y đã ở trong thôn mười mấy năm mà vẫn chưa bại lộ thân phận, nên chắc chắn y không muốn đám người Cát Vũ cứ nghênh ngang đến tìm y.
Đây cũng là điều mà Cát Vũ đã nghĩ đến trước đó.
Ba người xuống xe, đi bộ một hồi lâu mới đến thôn. Thôn này không lớn lắm, nằm trên một sườn núi, chỉ có khoảng hơn trăm hộ gia đình sinh sống.
Ba người chậm rãi đi về phía thôn, vào thôn không bao lâu liền nhìn thấy phía đối diện có một lão già đang vội vàng dắt đàn cừu đi tới.
Cát Vũ bước tới, lễ phép hỏi: “Vị lão bá này, ta muốn hỏi thăm một người ở đây, không biết có tiện không ạ?”
Ông lão ngước nhìn Cát Vũ cười nói: “Nhóc con, ngươi tìm ai vậy? Ai trong thôn này ta cũng đều biết hết cả.”
“Lê Trạch Kiếm, là người họ hàng xa của ta, hình như sống trong thôn này, đã lâu lắm rồi ta không gặp.” Cát Vũ lịch sự nói.
Ông lão kia ngẩng đầu lên, liếc nhìn Cát Vũ với vẻ khó hiểu: “Lê Trạch Kiếm… Ta chưa từng nghe đến tên người này, ngươi tìm lầm chỗ rồi chăng?”
Cát Vũ sửng sốt, nghĩ thầm không thể nào. Lúc trước Lê Trạch Kiếm đã nói với hắn là y ở Ngưu Gia Trang, không thể sai được. Lúc ấy y còn nói với mười ba môn đồ của Huyết Linh Giáo rằng y là người của Ngưu Gia Trang, một trong mười ba tên kia đã đào rất nhiều mồ mã tổ tiên của những người trong Ngưu Gia Trang, nên mới bị y đến tìm.
Sau khi suy nghĩ, Cát Vũ nói: “Vậy ở Ngưu Gia Trang có ai họ Lê không?”
Ông lão suy nghĩ kỹ rồi nói: “Có thì có đấy, trong Ngưu Gia Trang chỉ có một hộ họ Lê nằm ở cuối phía tây của ngôi làng, đã dọn đến đây được hơn mười năm rồi, có điều nhà đó không phải là Lê Trạch Kiếm, mà tên là Lê Thuỷ Trạch. Ta thấy ngươi đã tìm nhầm rồi. Hay là ngươi đi đến Đổng Gia Thôn ở phía đông xem, hình như bên đó cũng có người họ Lê đấy.”
Lúc này, Cát Vũ đã bắt đầu nghi ngờ người tên Lê Thuỷ Trạch này chính là Lê Trạch Kiếm, y đã cố ý tách chữ Trạch kia ra rồi tự đặt tên là Lê Thuỷ Trạch. Xem ra vị Lê Trạch Kiếm này không chỉ muốn ẩn cư, mà còn muốn mai danh ẩn tích, không muốn cho bất cứ ai tìm được y.
Sau khi tạm biệt ông lão chăn cừu, Cát Vũ giải thích ngắn gọn tình hình cho Bạch Triển và Dương Phàm. Hai người họ cũng cảm thấy Cát Vũ nói có lý nên đã đi đến phía tây của thôn, rồi lại hỏi thăm, sau đó nhanh chóng đã tìm được nhà của y.
Ngôi nhà của Lê Trạch Kiếm rất bình thường, không có gì nổi bật cả, thậm chí còn trông hơi đổ nát, ngay cả cổng nhà cũng được ghép bằng một vài tấm gỗ, rất đơn giản.
Cả ba dừng lại một lát, Cát Vũ bèn gõ cửa và hỏi to rằng có Lê đại ca ở nhà không?
Chẳng mấy chốc đã có người ra mở cổng, đó là một đứa trẻ khoảng mười tuổi, nước da hơi ngăm đen nhưng trông rất khoẻ mạnh, nghi ngờ nhìn ba người bọn họ rồi hỏi đang tìm ai.
Cát Vũ lịch sự nói: “Ngươi là con trai của Lê đại ca phải không? Ta là bạn của Lê đại ca, cha ngươi có ở nhà không?”
Đang nói chuyện thì một giọng phụ nữ vọng ra hỏi: “Thuỷ Oa, ai vậy?”
“Có ba người lạ đến nói tìm cha.” Cậu bé nói lớn.
Đúng lúc này, từ xa có một người phụ nữ bước tới, khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc rất giản dị nhưng sạch sẽ, tươm tất, nét mặt rất thanh tú. Tuy nhìn còn trẻ nhưng có lẽ cũng lớn tuổi hơn bọn họ, dù sao thì con cái cũng đã hơn mười tuổi rồi.
Có lẽ người phụ nữ này là vợ của Lê Trạch Kiếm, nhưng họ không biết tên là gì.
“Chị dâu, ta tới tìm Lê đại ca, hắn có ở nhà không? Dạo trước ta đã gặp hắn nên lần này cố ý đến đây thăm hỏi.” Cát Vũ rất lễ phép nói.
“Lão Lê đang đi làm cỏ ngoài đồng rồi, lát nữa sẽ về, hay là các ngươi ở nhà đợi, ta kêu Thuỷ Oa đi gọi lão Lê về được không?” Người phụ nữ lịch sự nói.
Cát Vũ quay lại nhìn Dương Phàm và Bạch Triển, giao tiếp bằng mắt, Bạch Triển khẽ lắc đầu.
Cát Vũ nhanh chóng hiểu ý của hắn ta, Lê Trạch Kiếm đang ẩn cư, có lẽ vợ con của y cũng không biết y là người tu hành, nếu cứ gọi Lê Trạch Kiếm về thì chắc chắn họ sẽ nhắc đến chuyện của toà nhà, e là không tiện.
Ý của Bạch Triển là họ sẽ nói chuyện này với Lê Trạch Kiếm ở một nơi không có người ngoài.
“Chị dâu, phiền chị bảo Thuỷ Oa dẫn đường được không ạ, bọn ta có việc gấp cần tìm hắn.” Cát Vũ lễ phép nói.
“Hay là cứ ở nhà chờ đi, đường còn xa lắm. Nhà ta có khai hoang trên một đỉnh núi phía tây, phải đi mất nửa tiếng đồng hồ đấy.” Người phụ nữ ân cần nói.
“Không cần đâu, bọn ta tự qua đó được rồi, nói vài câu rồi lại đi ngay ấy mà.” Cát Vũ lại nói.
Thấy Cát Vũ nhất quyết như vậy, người phụ nữ không nói gì thêm, chỉ bảo Thuỷ Oa dẫn họ đi đến chỗ của Lê Trạch Kiếm.
Đi ngang qua thôn, qua hai sườn núi, đi được hơn mười phút, Cát Vũ nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc như một lão nông ở lưng chừng núi, đầu đội chiếc áo choàng, mặc áo sơ mi vải thô và chiếc quần xắn tới tận đầu gối.
Đương nhiên khi Bạch Triển và Dương Phàm nhìn thấy người này ăn mặc như vậy, họ không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ đây chính là Kiếm Thần truy hồn trong truyền thuyết ư?
Mà Cát Vũ vừa nhìn thấy người này, hắn lại vui mừng khôn xiết, mình đã đoán đúng rồi, người tên Lê Thuỷ Trạch kia chính là Lê Trạch Kiếm.
Thuỷ Oa vừa nhìn thấy người này đã chạy đến gọi to: “Cha, có người đang tìm cha.”
Lê Trạch Kiếm đang cầm cuốc làm cỏ ngoài đồng, nghe thấy giọng nói của Thuỷ Oa thì ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, vừa nhìn thấy Cát Vũ ở bên cạnh, vẻ mặt của y chợt sững lại, rõ ràng có vẻ không vui.
Lúc này, Cát Vũ đã đưa hai người họ đến trước mặt Lê Trạch Kiếm, chắp tay nói: “Lê đại ca, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Cát Vũ trầm giọng nói: “Lê đại ca, lần này ta đã gặp phiền toái, nên mới bất đắc dĩ đến đây tìm ngươi.”
Lê Trạch Kiếm lấy khăn lau mồ hôi trên trán rồi nói với Thuỷ Oa: “Con về trước bảo mẹ nấu cơm đợi sẵn, cha sẽ về ngay.”
Thuỷ Oa ngoan ngoãn gật đầu, quay người rời khỏi đây.
Chờ Thuỷ Oa đi khỏi, Lê Trạch Kiếm mới buông cuốc xuống, trầm giọng nói: “Có chuyện gì, mau nói đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.