Không dễ gì mọi người mới dọn dẹp sạch sẽ đất ở xung quanh quan tài đồng đó, buộc chặt bằng dây thừng, định khiêng cỗ quan tài đồng khổng lồ kia lên.
Mới đầu bảy tám người cùng hợp lực, nhưng cỗ quan tài đồng vẫn nằm im không nhúc nhích.
Sau đó mọi người cùng bước lên, vây quanh quan tài đồng, nhưng chỉ có thể dịch chuyển quan tài được một chút, không thể khiêng ra bên ngoài.
Lúc này mọi người đều không còn cách nào khác, ai cũng mệt đến kiệt sức, ngồi dưới đất thở hổn hển.
Trần Trạch San nhìn thấy tình huống này thì nói với Cát Vũ: "Vũ ca, hay là để ta đi tới lều gọi một số người đến giúp nhé?"
Cát Vũ lắc đầu nói: "Không cần đâu, cứ để ta làm."
Dứt lời, Cát Vũ dứt khoát xắn tay áo, đi tới bên cạnh chiếc hố lớn rồi nói với mọi người: "Mọi người đi qua hết bên kia đi, ta sẽ ở bên đây, chúng ta cùng khiêng quan tài ra ngoài."
Đám công nhân nghe xong đều sửng sốt, không dám tin mà nhìn Cát Vũ.
Hắn đang nói đùa ư?
Mười lăm mười sáu người bọn họ đứng một bên, còn một mình Cát Vũ đứng ở phía đối diện, một mình hắn thì làm sao có đủ sức bằng mười mấy người bọn họ chứ?
Đám công nhân đều đứng chết lặng, đồng loạt nhìn về phía Cát Vũ.
“Các ngươi mau hành động đi, chẳng phải các ngươi muốn mau chóng rời khỏi đây à?” Cát Vũ thúc giục.
Mặc dù đám người công nhân không tin Cát Vũ lại mạnh đến như vậy, nhưng nếu người ta đã căn dặn thì bọn họ cứ làm theo thôi, dù gì người ta cũng trả tiền cho bọn họ mà.
Nhưng có một đại ca tốt bụng nói: "Chàng trai trẻ, cỗ quan tài này nặng ít nhất là gần hai nghìn cân, ngươi đừng cố sức quá."
“Chúng ta bắt đầu thôi.” Cát Vũ không hề đáp lại, đứng một bên khiêng quan tài đồng lên.
Mười mấy công nhân ở phía đối diện cùng hợp lực khiêng một đầu lên, theo tiếng đồng thanh hò hét của mọi người, không ngờ cỗ quan tài đó thật sự được khiêng lên.
Một mình Cát Vũ đứng ở bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh, mặt không đổi sắc, tim không đập, nhưng mặt đất ở dưới chân lại bị hắn giẫm thành hai chiếc hố sâu, còn mười mấy người ở phía đối diện đều mặt tía tai, nghiến răng nghiến lợi, không dễ gì mới đặt cỗ quan tài đồng xuống đất.
Cát Vũ vẫn mặt không đổi sắc đi đến bên cạnh quan tài, bắt đầu quan sát tỉ mỉ.
Đợi tới khi mọi người phản ứng lại, ai cũng nhìn Cát Vũ như nhìn thấy quái vật, tên này có còn là người không vậy?
Ngay cả Trần Trạch San đang đứng bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng khó tin.
Thật ra bản thân cỗ quan tài không hề nặng, nhưng cỗ thi thể ở bên trong lại rất nặng. Một khi thi thể sinh ra thi biến sẽ trở nên cực kỳ nặng, hơn nữa phần lớn thi thể thi biến đều đao thương bất nhập, cứng như sắt đá.
Cát Vũ đi một vòng quanh quan tài đồng trước, cuối cùng ngừng lại, quay đầu nhìn đám công nhân ở bên cạnh, trầm giọng nói: "Được rồi, bây giờ các ngươi có thể đi, ở đây đã không còn chuyện của các ngươi nữa."
Sau đó, Cát Vũ lại nói với Trần Trạch San: "Cô đưa thêm tiền cho bọn họ đi."
Trần Trạch San đáp lại, nhanh chóng lấy ra một xấp tiền mặt dày cộp ở trong ví, bắt đầu phát tiền cho đám công nhân này.
Đúng lúc này, trong quan tài đột nhiên phát ra một tiếng "cộp cộp", giống như có người gõ vào quan tài, âm thanh cực kỳ nặng nề.
Quan tài vốn được làm bằng đồng nên phát ra tiếng động rất lớn, mấy công nhân đang đứng nhận tiền ở bên cạnh đều có thể nghe thấy, đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía quan tài, vẻ mặt sợ hãi không thể nào diễn tả bằng lời.
"Tiếng... tiếng động gì vậy..." Một công nhân run rẩy nói.
“Hình như nó phát ra từ trong quan tài.” Có người lên tiếng.
“Các… các ngươi mau tránh xa ra.” Cát Vũ cau mày, quay đầu nhìn đám công nhân nói.
Nhưng xảy ra chuyện như vậy, đám công nhân càng tò mò hơn, đồng loạt lùi về sau vài bước, cũng không có ý định bỏ đi, như muốn ở lại đây xem náo nhiệt.
"Cộp cộp..." Trong quan tài lại phát ra tiếng gõ lần nữa.
Cát Vũ đã sớm biết chắc rằng trong quan tài này có một thi thể thi biến, còn thi thể này biến thành tà vật gì thì tạm thời chưa biết được.
Bây giờ cỗ quan tài này đã được khiêng lên, cảm nhận được quá nhiều hơi thở người sống, nên bắt đầu thi biến rồi. Đây đã không còn là trò đùa nữa. Nếu ngay cả mình cũng không thể khống chế tà vật, thì đám công nhân này sẽ không ai có thể trốn thoát.
Tà vật như cương thi này, cho dù là có một con hổ cũng có thể bị xé thành từng mảnh một cách nhanh chóng.
“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chạy đi!” Cát Vũ thấy đám công nhân vẫn không chịu rời đi thì hơi nổi giận.
Đúng lúc này, trong quan tài không chỉ có tiếng gõ, mà nắp quan tài nặng nề còn phát ra một tiếng nổ lớn, dao động kịch liệt.
Đám công nhân nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đồng loạt sợ hãi thốt lên, không ngừng lùi về phía sau.
Trần Trạch San nhìn thấy sắc mặt luôn bình tĩnh của Cát Vũ bỗng trở nên ảm đạm, biết chuyện này không hề nhỏ, nên cũng liên tục lùi về sau cùng đám công nhân.
Nhưng chỉ trong chốc lát, bùa trấn thi bỗng phát ra một tiếng nổ không hề báo trước, nhanh chóng bốc cháy thành một đống tro tàn.
Sau đó là một tiếng động rất lớn, ván quan tài đồng nặng nề bay lên trời tầm bảy tám thước.
Cũng may Cát Vũ nhanh tay lẹ mắt, trước khi tấm ván quan tài bay ra, cả người hắn đã lóe lên, trốn ở một nơi cách đó vài mét, sau đó rút Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ra chĩa về phía cỗ quan tài đồng.
Ván quan tài nặng nề bay lên cao, đập mạnh xuống đất phát ra tiếng động rất lớn.
Sau đó, một cỗ thi thể từ từ ngồi dậy từ trong quan tài.
"Ôi mẹ ơi... xác chết vùng dậy rồi!"
Không biết ai đã hét toáng lên rồi xoay người bỏ chạy. Mấy công nhân còn lại cũng đồng loạt sợ hãi, điên cuồng chạy về phía lều.
Bây giờ trong lòng Trần Trạch San cũng vô cùng sợ hãi, nhưng vì lo lắng cho sự an nguy của Cát Vũ nên chỉ dám đứng nhìn từ xa, không chạy trốn cùng đám người kia.
Cô tin chắc rằng Cát Vũ sẽ bảo vệ mình, nhưng chân cô vẫn không nghe theo sự sai khiến mà bắt đầu run rẩy.
.