Cát Vũ kẹp lá bùa màu vàng vào giữa hai ngón tay, niệm chú, sau đó dán nó lên trán của Vương Lão Nhị.
Cả người Vương Lão Nhị vốn đang run rẩy kịch liệt, hàm răng nghiến chặt, toàn thân ngây đơ, sau khi bị Cát Vũ dán lá bùa màu vàng lên, cơ thể Vương Lão Nhị lập tức trở về như cũ, màu tím đen trên ấn đường cũng nhanh chóng biến mất.
Mấy công nhân đang làm việc kia nhìn thấy Vương Lão Nhị như vậy, ai cũng sợ đến mức mặt mày tái mét, không khỏi hít ngụm khí lạnh.
Bây giờ đã có người bắt đầu rút lui rồi.
Cát Vũ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã cảm nhận được điều kỳ lạ ở sau lưng mình.
Trong khoảnh khắc hắn quay đầu lại, một công nhân giơ cuốc lên, nếu cây cuốc này đập vào trán người khác, chắc chắn người đó sẽ mất mạng.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Cát Vũ chẳng kịp nghĩ ngợi, dứt khoát lấy la bàn trên người ra, gương bát quái ở mặt sau la bàn nhất thời lóe lên, một ánh vàng mờ nhạt nhanh chóng bao phủ người công nhân đang giơ cuốc lên kia.
Sau khi bị ánh vàng bao phủ khắp người, công nhân ấy ngừng hành động, vẫn duy trì động tác vung cuốc xuống. Bây giờ người đứng bên cạnh mới phản ứng lại, vội hét toáng lên rồi né sang một bên.
Sau đó lại nhìn công nhân đang vung cuốc kia, gương mặt vặn vẹo, trông có vẻ vô cùng đau đớn. Không ngờ lại có một luồng khí đen bay ra khỏi người, rồi hắn ta hét lên thảm thiết, nằm ngây đơ dưới đất.
Cát Vũ vội vã chạy đến, thấy công nhân vung cuốc đó đã ngất xỉu với sắc mặt tái mét.
Ngay sau đó, Cát Vũ lấy một viên thuốc trên người ra, nhét vào miệng công nhân kia, lúc này sắc mặt của hắn ta mới dễ coi hơn một tý.
Rõ ràng người này đã bị quỷ nhập vào người, mà bị quỷ nhập thì không phải là chuyện đùa. Quỷ thuộc âm còn người thuộc dương, mà oán khí của quỷ càng sâu thì càng tổn thương con người hơn, cho dù con quỷ kia đã nhanh chóng thoát khỏi người công nhân đó, nhưng vẫn có một chút âm khí còn sót lại trong cơ thể, nhẹ thì bệnh nặng một trận, còn nặng thì đi đời nhà ma.
Viên thuốc này của Cát Vũ là để loại bỏ âm khí trên cơ thể người này.
Chuyện bên đây vừa mới hoàn thành, chỉ thấy trên mấy chỗ đất cao khác cũng bay ra mấy luồng khí màu đen, rồi lần lượt bay về phía công nhân.
Cát Vũ không ngờ nơi đây lại có nhiều quỷ vật như vậy, hơn nữa tất cả đều mang oán khí nồng nặc, không biết rốt cuộc mấy quỷ vật này đến từ đâu.
Nhìn thấy mấy luồng khí đen này bay ra, lần lượt bay về phía công nhân, trong đó còn có một luồng khí đen bay về phía Trần Trạch San.
Sau khi kinh hãi, Cát Vũ lại vội vàng lấy la bàn ra, dùng gương bát quái ở mặt sau chiếu vào mấy luồng khí đen đó.
Ánh vàng trên gương bát quái chính là thứ mà mấy quỷ vật này sợ nhất, do đó tất cả đều bị mấy ánh vàng này bức lui.
“Mọi người mau đến chỗ của ta!” Cát Vũ hét lớn.
Đám công nhân đó đã vô cùng sợ hãi rồi, nhìn thấy bản lĩnh mà Cát Vũ vừa thể hiện ra, ai nấy cũng đều tin tưởng vào Cát Vũ, nên đồng loạt chạy về phía hắn.
Ngay cả Trần Trạch San cũng sợ đến mất mật, vội vàng chạy tới, trên chân còn mang giày cao gót, nên suýt chạy đến mức trật chân.
Đợi đến khi mọi người tụ tập bên cạnh Cát Vũ, mấy luồng khí đen nồng nặc kia vẫn chưa tan biến, mà tản ra bay xung quanh mọi người, ngay cả đám công nhân làm việc kia cũng có thể nhìn thấy.
Đủ để thấy rõ, âm sát chi khí này nồng nặc đến cỡ nào.
Cát Vũ liếc nhìn màn sương đen không ngừng lơ lửng kia, lấy một xấp lá bùa màu vàng ở trên người ra đưa cho mọi người, nói: "Mỗi người lấy một tấm, dán ở trước ngực, bách tà bất xâm."
Một người công nhân cầm lấy lá bùa màu vàng, tức muốn nổ phổi nói: "Ta nói này tiểu huynh đệ, công trường này vốn đã bị ma ám, vậy mà ngươi còn kêu bọn ta tới đây đào mộ. Nếu chọc giận mấy thứ không sạch sẽ kia, thì không ai trong số chúng ta được sống yên ổn, nên ta không làm nữa đâu, ta mặc kệ, dù ngươi có cho ta bao nhiêu tiền ta cũng không làm."
Dứt lời, công nhân kia liền vứt cuốc xuống ngay, xoay người bỏ đi.
Mấy công nhân khác cũng sợ chết khiếp rồi, bọn họ chỉ mới đào lên một cỗ quan tài mà đã có hai người bị trúng tà, nếu đào hết quan tài lên, chẳng phải mấy người ở đây đều phải ngã lăn ra đất à?
Trần Trạch San thấy đám công nhân này định rời đi thì hoảng loạn, vội nói: "Đừng... Các ngươi đừng bỏ đi mà, ta sẽ tăng thêm tiền cho các ngươi."
"Bọn ta không làm nữa... không làm nữa, dù kiếm được bao nhiêu tiền cũng phải còn mạng mới tiêu được. Nơi này đã bị ma ám rồi, cô bảo bọn ta phải làm thế nào..." Đám công nhân đồng loạt vứt công cụ trong tay, xoay người định rời khỏi đây.
Trần Trạch San hoảng sợ, sốt sắng nhìn Cát Vũ, Cát Vũ trầm giọng nói: "Nếu các ngươi muốn rời đi thì ta cũng không ngăn cản. Mấy nấm mồ này đã bị các ngươi đào được một nửa đường, nằm phơi ra đấy, mà quỷ ở đây lại rất hung ác, bọn chúng vẫn sẽ quấn lấy các ngươi, đến lúc đó mạng nhỏ khó gỡ, ta cũng không giúp gì được cho các ngươi đâu."
Mặc dù giọng nói của Cát Vũ không lớn, nhưng vẫn lọt vào tai của đám công nhân kia. Tất cả đều ngừng bước, nhìn Cát Vũ bằng vẻ mặt chua xót.
"Nếu các ngươi muốn bình an vô sự thì phải làm theo hướng dẫn của ta. Ta bảo đảm các ngươi sẽ an toàn, hơn nữa sau chuyện này ta sẽ chia thêm cho các ngươi một khoản tiền lớn. Nếu bây giờ các ngươi rời đi, ta bảo đảm các ngươi sẽ không thể sống sót quá ba ngày.” Cát Vũ lại nói tiếp.
Lần này, đám công nhân càng hoảng sợ hơn, đồng loạt đi tới bên cạnh Cát Vũ, chỉ vào Cát Vũ nói: "Thằng nhãi nhà ngươi đã hãm hại bọn ta, sớm biết thế này có đánh chết bọn ta cũng không tới đây."
"Mọi người cứ yên tâm, các ngươi cứ làm theo lời hắn đi. Đây là đại sư mà ta mời đến để giải quyết chuyện ma quỷ lộng hành trên công trường, nên các ngươi cứ yên tâm, có hắn ở đây, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Trần Trạch San nói giúp cho Cát Vũ.
"Ta bảo đảm, từ nay về sau sẽ không bao giờ có người xảy ra chuyện nữa. Sau khi các ngươi hoàn thành công việc, sẽ không còn thứ dơ bẩn nào quấn lấy các ngươi nữa, ta sẽ siêu độ cho toàn bộ quỷ vật ở đây. Ngược lại nếu các ngươi làm không xong, chắc chắn bọn chúng sẽ quấn lấy các ngươi đến chết mới thôi." Cát Vũ lại nói.
Thật ra Cát Vũ chỉ hơi hù dọa bọn họ mà thôi, chứ mọi chuyện không hề nghiêm trọng như Cát Vũ nói.
Cứ như thế, dưới sự "uy hiếp dụ dỗ" của Cát Vũ, đám công nhân này lại quay trở về, rất không tình nguyện cầm cuốc và xẻng lên, tiếp tục đào mấy quan tài kia.
Lúc này, Cát Vũ đi tới vị trí chính giữa chỗ đất cao, rút Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ở trên người ra, lắc nhẹ, thanh kiếm bỗng lớn dần lên, sau đó bị hắn cắm mạnh xuống đất.