Ô Nha bị Cát Vũ đánh bại, chủ động nhận thua xin tha.
Những người Ô Nha mang theo và thuộc hạ của mình đều bị đánh ngã trên mặt đất, mà mình còn không thấy được Cát Vũ động tay động chân như thế nào.
Nhân viên bảo vệ nhỏ bé này cứ hệt như một con yêu nghiệt vậy, thật là khủng khiếp.
Vừa rồi mình đã làm nhục Cát Vũ hết mức, chắc chắn nhóc bảo vệ đó sẽ không nhẹ tay tha thứ cho mình. Hổ ca vừa thấy tình hình không ổn, chỉ có thể xoay người bỏ chạy.
"Mau cút ra!"
Hổ ca hét lên, đẩy đám đông đang vây xem ra, muốn chen mình đi ra ngoài.
Cát Vũ nheo mắt lại, trong lòng thầm nghĩ, muốn bỏ chạy nào có dễ dàng như vậy được.
Lập tức, hắn lấy trong người ra một lá bùa màu vàng, lắc nhẹ một cái, lá bùa không lửa tự cháy, trong miệng niệm chú ngữ rất nhanh: "Thiên đạo khôi khôi, pháp biến thập phương, ngô kim sử lệnh, vạn quỷ mạc tàng, thính giả lai đàn, văn giả phó ước, nhược hữu duyên trì, thiên tru địa diệt, ngô phụng Thái Thượng Lão Quân, lập tức tuân lệnh!"
Âm thanh Cát Vũ niệm chú ngữ vừa nhanh lại mạnh, bàn tay còn lại nhanh chóng tạo một số pháp quyết.
Sau khi làm xong tất cả, lá bùa màu vàng trên tay vẫn chưa hoàn toàn bị thiêu thành tro.
Thực ra, Cát Vũ không muốn bày ra thủ đoạn thi pháp của mình trước mặt nhiều người như vậy, nhưng hắn cũng không muốn cất bước đuổi theo, đành phải dùng bùa vàng, mượn lực quỷ thần bắt Hổ ca.
Câu chú ngữ mà Cát Vũ niệm tụng vừa rồi được gọi là "Chú thôi quỷ". Bùa vừa cháy, vạn quỷ nghe lệnh, cô hồn dã quỷ bốn phương tám hướng sẽ nghe theo hiệu lệnh và tập trung lại về hướng bên này.
Chỉ thấy Hổ ca lao khỏi đám người, chạy về phía trước chưa được vài bước thì đã có một bóng dáng máu thịt be bét hóa thành một luồng khí đen kịt lao vào người Hổ ca.
Cái bóng này có thể là một người chết trong một vụ tai nạn ô tô ở phố ăn vặt này, không thể luân hồi chuyển kiếp, chỉ có thể ẩn trong bóng tối mà trôi nổi.
Sau khi nhận được hiệu lệnh của bùa vàng đã bay đến, ngay lập tức chiếm hữu cơ thể của Hổ ca.
Hổ ca bị quỷ nhập, toàn thân chấn động, chỉ cảm thấy ớn lạnh toàn thân, ngay sau đó bất tỉnh.
"Chú thôi quỷ" này không chỉ triệu hồi một cô hồn dã quỷ như vậy, mà cả những quỷ vật ẩn hiện xung quanh, nhưng tốc độ của chúng lại không nhanh như con quỷ vật vừa rồi, nên chỉ có thể để nó nhanh chân đến trước.
Những con quỷ vật còn lại không tìm thấy cơ hội bám vào Hổ ca đều mang vẻ mặt mất mát.
Hiệu lệnh của pháp sư có đạo hạnh rất cao, đây là điều chỉ có thể gặp chứ chẳng thể cầu. Làm việc cho pháp sư, nói không chừng pháp sư sẽ siêu độ giúp mình, mình sẽ không cần trôi nổi chịu khổ trong nhân thế nữa.
Chỉ cần người chết đi, dương thọ chưa hết, chỉ có thể phiêu lãng trong thế gian, sau khi dương thọ hao hết mới có thể tái nhập lục đạo luân hồi. Tuy nhiên trôi nổi trên nhân thế cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì cho cam, dương khí trong nhân thế quá nặng, nếu không có đạo hạnh cực cao thì rất dễ bị hồn phi phách tán, sau đó vĩnh viễn không thể đầu thai luân hồi.
Cho nên có một cơ hội tốt như vậy, không chen lấn cũng chẳng được.
Tuy nhiên, "Chú thôi quỷ" của Cát Vũ chỉ triệu hồi một số cô hồn dã quỷ bình thường lại đây, khi những quỷ vật khác nhìn thấy bản thân không còn cơ hội thì đều thất vọng tản ra.
Dù sao thì nơi này nhiều người, dương khí nặng, những quỷ vật đó cũng không thể chịu đựng được.
Hổ ca bị ma nhập thì thân thể cứng đờ, sau đó tức khắc phát điên, vừa khóc vừa cười rồi giang tay trái phải, tát liên tục vào mặt mình cho đến khi miệng chảy đầy máu, sau đó ôm lấy cây đèn đường bên cạnh, liên tục đập đầu vào, tạo từng tiếng "binh binh" chấn động, chẳng bao lâu sau đã bắt đầu chảy máu khắp đầu.
Một lát nữa chờ hồn ma kia rời khỏi cơ thể của Hổ ca thì nhất định sẽ không khá hơn. Bị ma nhập thân, dương khí bị hao tổn, chí ít sẽ bệnh nặng một trận, một, hai tháng cũng không xuống giường được.
Phạt Hổ ca như thế này đã nhẹ lắm rồi.
Cát Vũ cũng không muốn lấy tính mạng của Hổ ca, vì vậy chỉ cần trừng phạt nghiêm khắc một phen là đủ.
Chuỗi hành động này đã khiến người xem choáng ngợp và đến tận bây giờ họ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Những bóng ma đó, ngoại trừ Cát Vũ, không ai có thể nhìn thấy được. Những gì mọi người nhìn thấy là Hổ ca đột nhiên phát điên và bắt đầu giày vò bản thân. Ngay cả khi Hổ ca bị dằn vặt đến chết, Cát Vũ cũng sẽ không có bất kỳ liên quan nào, vì hắn thậm chí còn không chạm vào Hổ ca dù chỉ một ngón tay cơ mà.
Hổ ca ở cách đó không xa đang gào khóc thảm thiết, còn Ô Nha đứng cách đó không xa cũng kinh hồn táng đảm.
Trời ạ, đến tột cùng đã trêu chọc phải thần tiên nào vậy? Đây rốt cuộc là người hay ma thế!
Cát Vũ thu hồi tầm mắt khỏi người khỏi Hổ ca và quay đầu lại liếc mắt nhìn Ô Nha.
Đôi con ngươi của hắn không có một chút biểu tình, nhưng có một cỗ uy áp cưỡng ép không thể giải thích được. Ô Nha sợ tới mức mềm nhũn cả chân ra, ma xui quỷ khiến mà quỳ xuống trước mặt Cát Vũ.
"Đại sư tha mạng, tiểu nhân cả gan, đã mạo phạm đại sư oai vũ, xin hãy tha mạng..." Ô Nha quỳ trên mặt đất và dập đầu không ngừng với Cát Vũ.
Ô Nha nhanh chóng từ dưới đất đứng dậy, thân thể vẫn còn đang run rẩy, lúc này ngay cả nhìn Cát Vũ, hắn ta cũng không dám nữa.
“Lát nữa đưa người của ngươi đi tìm chỗ châm cứu xoa bóp huyệt Dũng Hối nửa giờ, nếu không chân bọn họ đều sẽ bị tàn phế hết, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.” Cát Vũ thản nhiên nói.
Ô Nha làm sao dám không nghe, gật đầu lia lịa nói vâng.
Sau đó, ánh mắt của Cát Vũ lại nhìn về phía Tô Mạn Thanh đang ngồi một bên trợn mắt há hốc mồm, trên mặt bấy giờ mới nở nụ cười nhàn nhạt, nói: "Chúng ta đi thôi?"
Tô Mạn Thanh còn chưa tỉnh thần lại, lúc này ánh mắt nhìn về phía hắn lại nhiều thêm vẻ kỳ dị, nơm nớp lo sợ đứng lên, đi tới bên cạnh Cát Vũ, đôi mắt hạnh không ngừng nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của Cát Vũ.
Nàng bất giác nắm lấy tay Cát Vũ, gật đầu và không nói gì.
Cát Vũ đưa Tô Mạn Thanh đi về phía trước hai bước, như thể đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn Ô Nha.
Ô Nha sợ giật bắn người, run giọng nói: "Đại sư còn có gì căn dặn ạ?"
"Thanh toán hết những thứ đã bị đập nát và tiền ăn của bọn ta." Cát Vũ nói.
Hay thế, lần nào đi ăn cũng có người đến thanh toán. Cát Vũ thầm nghĩ.
"Được thôi, đại sư ngài đi thong thả..." Ô Nha đáp lại một cách hết sức sợ hãi.
Dưới ánh mắt chăm chú rất đỗi ngạc nhiên của mọi người, Cát Vũ đưa Tô Mạn Thanh ra khỏi đám đông, khi đi ngang qua Hổ ca, hắn ta đã đập đầu chảy máu và bất tỉnh.
Sau đó, một luồng khí đen bay ra từ cơ thể của Hổ ca, theo sau Cát Vũ và Tô Mạn Thanh, đi về phía xa.
Chờ sau khi Cát Vũ đưa Tô Mạn Thanh đi xa rồi, Ô Nha mới thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi nhễ nhại.
Nhân viên bảo vệ nho nhỏ này đúng là không phải nhân vật mình có thể trêu chọc, ngay cả Đàm gia cũng không kham nổi!